Vô Thượng Luân Hồi


“Nói thật thì… ta cũng không biết Thánh nữ tên gì”, Ma Tử cười ngượng ngùng.

Khóe miệng Triệu Bân giật giật, hóa ra Thánh nữ Ma gia và Thánh nữ cũng có “một nửa” là đồng đạo.

Thế nhưng, người tên Thúy Nhi kia, hắn không quen biết, phải nói tên thật mới biết được.

“Ngươi… tại sao muốn cứu Triệu gia”, Ma Tử chọc chọc Triệu Bân.

“Ta với Triệu gia… cũng có căn nguyên”, Triệu Bân hít một hơi sâu.

Sao nhiều người dính dáng căn nguyên này nọ với Triệu gia thế.

Ma Tử lầm bầm trong lòng, không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Bân thêm một lần, đánh giá từ đầu đến chân.

Chuyến đi này không phải là trùng hợp nữa, mà là quá trùng hợp, quá khéo! Hắn ta đến mời Cơ Ngân giúp đỡ, không ngờ Cơ Ngân cũng muốn mời hắn giúp, sau cùng mục đích còn giống nhau.

Thế thì dễ xử lý rồi, hiếm có được lần hợp tác, huynh đệ đồng lòng, chí đồng đạo hợp.

Triệu Bân cũng lẩm bẩm, thế này chẳng phải trùng hợp quá còn gì.

“Thúy Nhi đang đi về phía này, người ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu đấy”, Ma Tử cười.

Nói xong, hắn ta bồi thêm một câu: “Chưa biết chừng hai người quen nhau”.

Triệu Bân không đáp, hắn cũng muốn gặp thánh nữ của Triệu gia.

Rốt cuộc là thánh thần phương nào, sao lại dính dáng tới Triệu gia.

“Vị này chắc là Bát Nhã của Thiên Tông”.

Ma Tử đã ghé tới chỗ Bát Nhã, cũng nhìn từ đầu đến chân.

Đám đệ tử mới gia nhập Thiên Tông, bao gồm dung mạo, tu vi, lai lịch này nọ, Ma gia biết rất rõ, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.

Nói xong, hắn ta mới nhìn sang Triệu Bân, tuy không nói gì nhưng ngụ ý từ ánh mắt rất rõ ràng: Hai người… qua lại à? Hay là “bá vương ngạnh thượng cung” trong truyền thuyết? Nhìn đi, phong ấn người ta cứng ngắc kìa.

“Ngươi có biết Vương Dương không”, Triệu Bân không rảnh nói nhảm, chỉ hỏi vào trọng điểm.

“Thánh tử của Ma quật”, Ma Tử đáp.

“Chẳng trách”, Triệu Bân lầm bầm.

“Ngươi từng gặp à?”
“Đâu chỉ từng gặp, còn giết hắn ta mấy lần”.

“Chưa giết chết chứ!”, Ma Tử mỉm cười nhìn Triệu Bân.

“Bao nhiêu mạng như thế, giết chết được mới lạ”, Triệu Bân lắc đầu bất lực.

“Đó là Bất Diệt Ma Thân quyết, ta cũng biết nè”.

“Ngươi… cũng biết?”, Lần này đến lượt Triệu Bân nhìn Ma Tử bằng ánh mắt đánh giá.

“Đâu chỉ riêng ta, Thánh tử của năm mạch truyền thừa đều biết”, Ma Tử chậm rãi nói: “Nhưng tổ tiên Ma gia đã dặn, bất kỳ ai cũng không được tu luyện công pháp này, bốn mạch khác cũng thế, nguyên nhân vì công pháp này tổn hại tới hòa khí tự nhiên quá nhiều”.

Triệu Bân không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Ma Tử, Bất Diệt Ma Thân quyết bá đạo cỡ nào, ngươi sẽ không tu luyện chắc? Sẽ không đến độ nửa đêm canh ba thường xuyên chạy ra ngoài đồ sát chứ!
“Ma cũng chia làm tốt xấu, không phải bất cứ ai có “ma” cũng bất kham như ngươi nghĩ đâu.

Tuy ta không phải dạng người tốt đẹp gì, nhưng vẫn phân rõ thiện ác”, Ma Tử liếc nhìn Triệu Bân, ngụ ý rất rõ ràng.

Nếu ta mà luyện, ngươi còn sống được tới hiện giờ à? Nếu Ma gia luyện rồi, liệu có bị chèn ép tới mức không ngóc nổi đầu dậy không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui