Vô Thượng Luân Hồi


“Cơ công tử, chúng ta lại gặp lại rồi”, Phượng Vũ cười.

“Phong thái của Thánh nữ vẫn như cũ nhỉ!”, Triệu Bân cũng nở nụ cười, Phượng Vũ đã từng gặp hắn, hắn cũng không lấy làm lạ, đại chiến của Phượng Vũ và U Lan hôm đó, hắn cũng có mặt, chẳng những có mặt, hắn còn bị hai người đánh một trận, một người tẩu hỏa nhập ma, một người mất lý trí điên cuồng, khiến cho hắn không phân biệt được phương hướng.

Ba người bọn họ cùng rơi xuống sông, chắc là cùng được cứu sống, Phượng Vũ lúc tỉnh lại còn nhìn hắn, cũng có khả năng, không chỉ thấy hắn, mà còn nhìn thấy cả U Lan.

Hắn đoán không sai.

Ba người họ cùng được cứu, trong một căn nhà đá ở thôn Sơn Hà, còn từng chung giường chung gối.

Trước khi Phượng Vũ và U Lan tỉnh dậy, tỉnh dậy xong liền đánh nhau, đêm đó hắn nằm không cũng trúng đạn, bị xà nhà đập trúng, còn bị đụng cho đầu óc rối mù, còn tiện ngủ thêm một giấc.

“Sao thế? Hai người quen biết sao?”, Ma Tử nhìn Triệu Bân, rồi nhìn Phượng Vũ.

“Từng có duyên gặp mặt!”, Phượng Vũ khẽ nói, khi nói, cô ta còn nhìn qua Ma Tử, ánh mắt còn tỏ vẻ: “Nếu còn dám gọi ta là “Thúy Nhi”, có tin ta đạp chết ngươi hay không”.

“Đúng là từng có duyên gặp mặt!”, Triệu Bân cũng nói một câu y hệt.

“Nếu đã là bạn cũ, vậy thì cũng muốn cứu Triệu gia, thật là tốt!”, Ma Tử tặc lưỡi, hắn ta cứ cảm giác mình có chút dư thừa.

“Ngươi, cũng muốn cứu Triệu gia?”, Phượng Vũ ngạc nhiên nói.

“Ta có chút quan hệ với Triệu gia”, Triệu Bân cười, trong lòng cực kỳ cảm kích Phượng Vũ, hắn chưa thể cứu được ca ca, nhưng cô ta lại giơ tay cứu giúp khi Triệu gia gặp nguy hiểm, hơn nữa còn đối đầu với Hoàng Ảnh Vệ, mối ân tình này, hắn đến chết cũng không quên.

“Vậy ngươi và ta đúng thật là có duyên rồi!”, Phượng Vũ lại cười, cũng bất giác nhìn Triệu Bân thêm một chút.

Cô ta có cảm giác rất quen thuộc, từ khi tiến vào tiểu viện này là cô ta đã có cảm giác đó rồi, cô ta luôn cảm thấy trước khi đến thôn Sơn Hà đã từng gặp người này.

“Đâu chỉ là gặp qua, còn chút nữa là làm gì rồi đó!”
Nguyệt Thần nhìn rồi cảm thán, nếu không phải tên tiểu tử Triệu Bân này tâm trí kiên định, không bị cực lạc tán mê hoặc tâm trí thì giờ phút này có khi giờ đã có cô nàng xinh đẹp trước mắt rồi, có khi hắn còn cởi được cả quần áo rồi, Triệu Bân lại nhịn được thì vị thần như cô ta cũng không khỏi tặc lưỡi cảm thán.

“Tú Nhi, đừng nói lung tung!”, Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần, cứu gia tộc quan trọng hơn, đừng có quấy rối ở thời điểm mấu chốt này, nếu tiết lộ thân phận của hắn cho Phượng Vũ thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ, chuyện đêm đó quá… tốt nhất là không nên nói tới.

Hừ!
Nguyệt Thần lại không nghĩ vậy, cô ta nhắm mắt, muốn bổ thêm một đao nhưng nghĩ lại thôi.

Gia tộc họ Triệu đều bị bắt hết rồi, hắn cũng không còn tâm tình nào để nói chuyện vô nghĩa, ít nhất cô ta cũng có chút ánh mắt mà.

“Nào!”, Ma Tử cũng lấy bản đồ rồi mở ra.

Triệu Bân và Phượng Vũ thấy vậy liền bước tới.

“Theo tin tức tình báo thì quân áp giải sẽ tới đây”, Ma Tử chỉ tay vào một chỗ nói.

Triệu Bân không nói gì, hai mắt của hắn đỏ ngầu, cho dù chỉ nhìn qua bản đồ nhưng dường như hắn cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của từng người trong gia tộc, tất cả đều bị nhốt trong cũi để đưa đến ngục giam ở Đế Đô.

“Ngày mai quân áp giải sẽ tới núi Thiên Mang, chi bằng chúng ta cứ ra tay ở đó”, Ma Tử đề xuất với Phượng Vũ và Triệu Bân.

“Núi non mênh mông trùng điệp, không có người ở, nơi đó rất thích hợp”, Phượng Vũ gật đầu.

“Tin tức Triệu gia bị áp giải tới Đế Đô ngay cả Ma quật cũng biết sao?”, Triệu Bân hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui