Vô Thượng Luân Hồi


Bị hai ông già nhìn chằm chằm nên sau cùng Triệu Bân không thể chịu nổi nữa, hắn ho khan một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi, tới đình nghỉ mát cách đó không xa.

Liễu Tâm Như lặng lẽ ngồi ở đó, không thấy nha đầu Ngọc Nhi đâu, chắc hẳn đã đi chuẩn bị trà và điểm tâm rồi.

“Sao ta không được tốt số như thế chứ!”
Lão mập không ngừng cảm thán, sư tôn cảnh giới Thiên Võ đấy! Chỉ riêng tầng quan hệ này đã đủ để nghênh ngang đi giữa Đại Hạ rồi! Triệu Bân không đáng sợ, đáng sợ là sư tôn của hắn, chắc hẳn không ai dám chọc vào.

Ừm… Ngoài cái đám điên của La Sinh Môn ra, chỉ cần cho tiền thì có thể tiêu diệt luôn cả cha mẹ ruột.

“Ta nói chứ, có thể thả ta xuống không”, mặt mũi Chư Cát Huyền Đạo sa sầm, cố nén xúc động muốn chửi đổng, thế nhưng lão mập kia đã dùng tới bùa chú, đã vậy sợi dây thừng đang trói ông ta cũng được chế tạo đặc biệt, chân nguyên đã bị phong tỏa, ông ta thực sự không giãy ra được.

“Một nhân tài như thế mà chỉ còn lại một cánh tay thì quá ảnh hưởng tới mỹ quan”.

“Vợ của hắn cũng bị mù nhỉ?”
“Nhưng cô gái đó trông rất xinh xắn đáng yêu, chắc hẳn có huyết mạch đặc thù”.

Lão mập chắp tay, lầm bầm rì rầm, nghiễm nhiên coi lời nói của Chư Cát Huyền Đạo như gió thoảng qua tai.

Hiếm lắm mới có được cơ hội tốt như vậy, đâu thể thả được, phải cho ông đu trên đó tới tối mới thôi.

“Được, ngươi cứ đợi đó cho ta”.

Sắc mặt của Chư Cát Huyền Đạo bỗng chốc đen thui, gấp gáp muốn tìm Triệu Bân để đòi lại toàn bộ công pháp, tu luyện bổ sung những cảnh giới đã mất, xong việc sẽ đập chết lão già này, chém ra cho vào nồi hầm.

Ở bên này, Triệu Bân đã tới đình nghỉ mát.

Cảm nhận được Triệu Bân đang đến, Liễu Tâm Như vội vàng đứng dậy.

Từ ban nãy nàng đã cảm nhận được rằng Triệu Bân về rồi, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng họ trò chuyện, nhưng nghe không rõ lắm.

“Đã quen chưa?”
Triệu Bân mỉm cười, đỡ Liễu Tâm Như ngồi xuống, giọng điệu rất dịu dàng, chỉ sợ làm cô gái này giật mình.

Từ nhỏ đã sống trong bóng tối, chắc hẳn thế giới của nàng rất lạnh lẽo và cô đơn, thế nên nàng quá nhạy cảm với thế giới bên ngoài.

Cũng trách Liễu gia bắt nạt nàng đã thành quen, bất kỳ biến động nhỏ nhặt này cũng có thể khiến nàng giật mình kinh hãi.

“Quen rồi!”
Liễu Tâm Như nhẹ nhàng đáp, không dám nói nhiều thêm nửa chữ.

Giống như Triệu Bân nghĩ, quả thực nàng bị bắt nạt quá quen rồi.

Ở Liễu gia, cứ hễ nói thêm một câu là không tránh khỏi bị trách mắng.

“Đừng sợ, có ta!”
Triệu Bân mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Hắn coi nàng như vợ mình, cũng coi nàng như em gái.

Ý niệm xưa trong chín kiếp luân hồi, có lẽ trước kia là cảm kích, nhưng bây giờ đã dần dần biến thành một chữ “tình”.

Đây là phu nhân của hắn, hắn sẽ cùng nàng đến khi bạc đầu.

Rắc!
Khi họ đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng khay ngọc nứt vỡ, hóa ra nha hoàn Ngọc Nhi đã quay lại.

Ngay khi nhìn thấy Triệu Bân, cô ta không cẩn thận làm rơi chiếc khay đang cầm, làm Liễu Tâm Như sợ đến mức run bắn lên.

“Thiếu gia… tay trái của ngài đâu?”
Ngọc Nhi khẽ hỏi.

Tay trái?
Nghe vậy, Liễu Tâm Như lập tức giơ tay, lần mò trong bóng tối.

Nàng sờ thấy tay phải của Triệu Bân, nhưng khi sờ sang bên trái chỉ thấy ống tay áo trống huơ trống hoác, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.

“Sẽ mọc ra thôi”.

Triệu Bân mỉm cười, tiện tay cầm lấy hoa quả, cắt thành từng miếng nhỏ rồi nhẹ nhàng đút tận miệng cho vợ mình.

Hắn đút từng miếng một, Liễu Tâm Như cũng ăn từng miếng một, đồ ăn nhét đầy miệng.

Từ đầu đến cuối, hai tay của nàng vẫn túm chặt lấy ống tay áo trống hoác của Triệu Bân, hai mắt cụp xuống, sương mờ bao quanh, chắc hẳn rất đau lòng.

Ngọc Nhi lặng lẽ lui ra.

Đình nghỉ mát này biến thành chốn riêng tư của hai vợ chồng, khung cảnh cũng rất ấm áp đấy.

“Cũng xứng lứa vừa đôi nhỉ”.

Lão mập nhìn thấy mà cảm thán.

Gương mặt của Chu Cát Huyền Đạo cũng chẳng ra làm sao, bị treo trên cây cũng không chịu yên thân.

Hết cách, lão mập cởi ngay chiếc tất thối của mình, vo viên lại rồi nhét thẳng vào miệng người ta.

Nữa hả… Cho ngươi nữa này.

Ưm ưm…!”
Đôi mắt già nua của Chu Cát Huyền Đạo ứa nước, cũng không biết là do thấy ghê tởm quá hay chết sặc vì mùi.

Phen này thì thế giới cũng yên tĩnh hẳn.

Nơi này bình lặng chứ bên ngoài thành vẫn rất náo nhiệt.

Một trận quần ẩu càng đánh càng thấy hăng, e rằng bao nhiêu con em của gia tộc lớn đều lao ra hết, một bên như ăn nhầm thuốc súng, một bên như được bơm máu gà, chiến sự hừng hực.

“Hồng nhan họa thủy?”
Không ít lão già vuốt râu, liếc mắt nhìn lên tường thành.

Thiên chi kiêu nữ của thành Vong Cổ đứng vững trên Điếu Ngư Đài, trở nên khán giả của trận đại chiến, cũng giống như Huyền Nữ trên chín tầng mây.

“Lúc này đây mà có thêm màn ném tú cầu thì sẽ hợp cảnh lắm”, Ngưu Oanh cảm thán.

Nói thật lòng, hắn ta không ưa gì Liễu Như Nguyệt lắm, cũng vì cuộc hôn nhân treo đầu dê bán thịt chó kia.

Không muốn gả thì thôi, cứ nói thẳng ra là được, có ai ép cô ta đâu, chứ đẩy em gái ra thì tính chất khác hẳn rồi, khác nào vả vào mặt Triệu gia! May mà là Triệu Bân, chứ đổi lại là hắn ta chắc ngày nào hắn ta cũng tới trước cửa Liễu gia mà chửi đổng, lấy đâu ra kiểu bắt nạt người khác như thế.

“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô ta phải hối hận”.

Nhóc ham tiền lầm bầm nói, tiếp tục đếm tiền của mình.

Cô nhóc vẫn rất coi trọng Triệu Bân, thiên phú của tên kia không chỉ đơn giản là yêu nghiệt, thậm chí còn đủ để bổ sung điểm yếu của huyết mạch.

Cô nhóc dám nói như vậy bởi khắp triều Long của Đại Hạ này, luận về đấu đá cùng cấp, không ai có thể là đối thủ của Triệu Bân.

Triệu thiếu gia không phải kẻ không có hoài bão lớn.

Uỳnh! Đùng! Uỳnh!
Khi hai người nói chuyện thì trận chiến càng thêm mãnh liệt, có người bị thương, có người rút lui, cũng có thêm người tham chiến khiến người hóng chuyện hoa hết cả mắt.

Còn về những tiếng hô thì vẫn ào ào như sóng biển, hóng chuyện mà, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn thôi.

“Nếu cứ đánh như thế này thì e rằng sẽ xảy ra chuyện mất!”, ở một góc trên tường thành, quản gia nhà thành chủ ho khẽ một tiếng.

Vì đã dùng thuật dịch dung nên không ai nhận ra ông ta.

Ông ta có mặt thì thành chủ Dương Hùng của thành Vong Cổ đương nhiên cũng có mặt, người này cũng dịch dung để chạy tới hóng chuyện.

“Không đánh nhau trong thành là được”.

Dương Hùng mỉm cười, nếu xảy ra chuyện trong thành thì là do lão ta bảo vệ không chu toàn, nhưng ở ngoài thành thì sao cũng được, dù các gia tộc hỏi đến cũng không có trách nhiệm của lão ta.

Quản gia của thành chủ lắc đầu mà cười, tiếp tục theo dõi.

Không phải chưa từng thấy con cháu của các gia tộc đánh nhau, nhưng quy mô hoành tráng như hôm nay thì đúng là lần đầu được thấy.

Nghĩ đến đây, lão ta liếc mắt nhìn Liễu Như Nguyệt cách đó không xa.

Sở dĩ trận địa này hoành tráng đến vậy chắc hẳn cũng vì cô ta, người đến cầu hôn quá đông.

Hiếm có cơ hội được thể hiện, còn không mau liều mạng mà xông lên!
“Chắc Liễu Thương Không sướng nở hoa luôn”.

Dương Hùng vuốt râu, liếc sang một bên khác.

Không sai, Liễu Thương Không cũng có mặt ở đây, ai không đến chứ lão ta phải đến, còn ưỡn thẳng lưng cơ.

Bao nhiêu thanh niên tài tuấn thế này, chọn người nào đây!
Uỳnh! Đùng! Uỳnh!
Những âm thanh đùng đoàng vang vọng, trận chiến bên ngoài cổng thành lại nâng lên một tầm cao mới.

Người tham gia không chỉ là các tiểu bối nữa mà đến các lão bối từ nhiều gia tộc lớn cũng lao vào quần ẩu.

Thể diện? Cần thể diện gì chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui