Vô Thượng Luân Hồi


Ông già áo đỏ “hừ” một tiếng, gió lớn nổi lên, ông ta đuổi sát theo sau, gương mặt rất khó coi, thậm chí trở nên dữ tợn.

Một võ tu Chân Linh thấp hèn mà biết nhiều trò ghê, đến cả cao thủ đỉnh cao Huyền Dương như ông ta cũng bị xoay như dế, đúng là mất mặt.
Còn nữa, mẹ kiếp, ngươi ăn gian đấy à?
Dù từng gặp rất nhiều võ tu cảnh giới Chân Linh, nhưng lần đầu ông ta gặp được người chạy nhanh như Triệu Bân.
Ăn gian ư? Ông đây còn muốn lái máy bay luôn kìa?
Triệu Bân chửi thầm một tiếng, đến cả Nguyệt Thần cũng bị chửi theo.

Cô ả này chắc chắn đã biết từ lâu rồi, lại không nói với hắn.

Đỉnh cao Huyền Dương đấy! Ta đánh làm sao lại được?
“Chạy nhanh lên, sư phụ coi trọng ngươi”.
Nguyệt Thần nằm vắt vẻo trên mặt trăng, thậm chí chẳng buồn mở mắt.
Sóng to gió lớn nào cũng trải qua rồi, đây mới chỉ là mương rãnh thôi, ngươi gắng gượng được.
Triệu Bân không ngó ngàng gì.
Bên ngoài giếng cạn có người canh chừng, bất ngờ này khiến hắn trở tay không kịp.

Nếu sớm biết như thế thì hắn nên bịt kín mịt, tuyệt đối không để lộ ra chút chân nguyên nào, như thế còn có thể mượn danh cảnh giới Thiên Võ để hù dọa kẻ khác.

Bây giờ tu vi của hắn hoàn toàn bại lộ, muốn đóng giả cao thủ Thiên Võ để hù dọa thì chỉ sợ đối phương không tin, ông ta có phải kẻ ngốc đâu.
“Đi đâu hả!”
Lão già áo đỏ quát ầm lên, huyết phong nổi lên khắp dọc đường, không biết bao nhiêu cây cối nghiêng đổ vì ông ta, thêm biết bao nhiêu tảng đá lớn bị giẫm đến mức nát vụn và bắn tung tóe, biến thành một đống hỗn độn.

Ông ta đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương, còn là đỉnh cao nữa, dù không dùng tới những thứ như bùa tốc độ thì tốc độ cũng đủ nghiền nát Triệu Bân.

Chân Linh bé nhỏ ơi, mẹ kiếp, ngươi chạy không thoát đâu.
Quả thực, tốc độ của ông ta rất nhanh.
Từ bên trên nhìn xuống, nếu Triệu Bân giống như một bóng đen thì ông ta chính là một u linh.
Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, ông ta đã đuổi tới nơi rồi.
Keng! Keng!
Sau đó là mười mấy luồng kiếm khí lao vào không trung, phát ra âm thanh leng keng.
Triệu Bân nghiêm nghị, liên tục tránh né được dù suýt bị đâm trúng.
Thế nhưng, kiếm khí này quá bá đạo, dù hắn không bị đâm trúng, nhưng cũng bị dư chấn của nó ảnh hưởng, từ đầu đến chân có thêm mười mấy vết máu.

Cũng may mà không bị đâm trúng, chứ nếu dính phải một nhát nào thôi cũng sẽ bị cắt ra như miếng đậu phụ.
“Nổ chết ngươi này!”
Triệu Bân “hừ” một tiếng, dùng võ hồn điều khiển phi đao, mười mấy thanh đao bắn ra.
“Bùa nổ à, hay đấy, có thể đả thương ta sao?”
Ông già áo đỏ cười khẩy, nửa đêm nửa hôm nhưng mắt mũi ông ta còn tốt chán, trông thấy từng thanh phi đao đang bay tới, cũng trông thấy từng lá bùa nổ được treo bên trên.
Tiếc rằng thứ này không có tác dụng quái gì với ông ta.
Chân nguyên hộ thể của cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương đâu phải là để trưng bày.
Thực tế đúng là như vậy.Mười mấy lá bùa nổ đồng loạt nổ tanh bành, tuy gây ra động tĩnh không hề nhỏ, nhưng vẫn không suy chuyển được lão già kia, đến cả chân nguyên hộ thể của người ta cũng không phá vỡ được chứ đừng nói gì đến đả thương.
Triệu Bân đã sớm dự tính được điều này.
Là do tu vi của hắn quá thấp nên uy lực của bùa nổ do hắn vẽ ra cũng không cao đến đâu được, gặp cảnh giới Chân Linh thì ổn, gặp Huyền Dương tầng một chắc cũng có thể dùng, nhưng đỉnh cao thì là chuyện khác, khả năng phòng ngự của tên này quá mạnh mẽ.
“Để lại!”
Ông già áo đỏ “hừ” một tiếng như lôi đình, trong lúc truy sát cũng không quên tạo kết ấn bằng một tay để độn thổ.
Uỳnh!
Cùng với một tiếng “uỳnh”, vài ba trượng trước mặt Triệu Bân bỗng chốc xuất hiện một bức tường cao lớn nhô lên khỏi mặt đất.

Nó chẳng có khả năng công kích gì, chỉ là một bí pháp hỗ trợ nhằm chặn đường Triệu Bân.
“Ta xuyên qua nè!”
Triệu Bân cắm đầu đâm vào tường, trong thoáng chốc đã dùng thuật xuyên tường, nhẹ nhàng hóa giải.
Ối dà?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui