Vô Thượng Luân Hồi


“Được rồi!”
Dương Hùng cười một tiếng, đây cũng là lý do lão ta ở đây.

Có chơi có chịu.

Nếu ai dám quỵt nợ, cũng không cần làm ăn ở thành Vong Cổ nữa, bởi vì có Đại Hạ Hồng Uyên, ngoài mặt Dương Hùng xác nhận nhưng thật ra trong lòng ủng hộ Triệu Bân, có một sư phụ thiên hạ đệ nhất, trưởng môn Thiên Tông có tới cũng không làm gì được, nếu như Triệu Bân thắng, còn có thể cho ông ta thêm một phần tiền mừng, vì tên nhóc này rất hiểu chuyện.

Sau khi quyết định đánh cược xong, lại có rất nhiều người kéo lên đài.

Mỗi người đều cầm trên tay một loại vật liệu sắt, có đến hàng trăm loại.

Điều này cũng đã được chuẩn bị xong từ trước.

Vì là tỷ thí thuật luyện khí, cho nên cần phải công bằng, không ai được tự mang theo vật liệu, nếu như vậy thì không còn là tỷ thí thuật luyện khí nữa mà sẽ trở thành tỷ thí xem vật liệu của ai cao cấp hơn.

Bây giờ thì tốt rồi.

Ở đây đã có chuẩn bị mấy trăm loại vật liệu sắt, không quá cao cấp cũng không quá hạ cấp, mỗi loại mấy phần, hai người có thể tùy ý lựa chọn, cách phân thắng bại cũng rất đơn giản, ai luyện ra binh khí cứng rắn hơn thì thắng, mọi việc đều nhìn vào bản lĩnh của mỗi người.

"Ai đã cung cấp nhiều vật liệu như vậy thế?"
"Còn ai vào đây nữa, là thành chủ đó! Ông ta là trọng tài cho cuộc tỷ thí này".

"Thành chủ tự bỏ tiền túi ra sao?"
"Mơ đẹp thế? Đây là tiền đó, không thể lãng phí được, ai thua thì phải trả cho thành chủ.

Thành chủ là người làm ăn, ông ta lại là người tính toán, có khi nào chịu làm ăn lỗ vốn đâu".

"Miễn là công bằng, luật này ổn thỏa nhất".

Khán giả theo dõi đều đang bàn tán, chuyện đã rất rõ ràng.

"Tiền bối, mời".

"Không biết tự lượng sức mình".

Khô Sơn chế nhạo nói, ông ta cũng không khách sáo, vật liệu ở đây nhiều như vậy, mỗi loại đều có mấy phần như nhau, không có thứ gì chiếm ưu thế, mà với trình độ của ông ta thì cũng không cần đến điều đó, muốn đánh bại một tên nhóc cảnh giới Chân Linh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ông ta chắp tay sau lưng đi thẳng tới, bộ dáng như đang lựa chọn bảo bối.

Triệu Bân cũng di chuyển, trong điều kiện vật liệu có hạn mà có thể chế tạo ra món binh khí bá đạo nhất chính là mục đích của cuộc tỷ thí này, ở bước chọn vật liệu thì hắn và Khô Sơn đã có cùng xuất phát điểm, có thể tùy ý chọn vật liệu, vậy việc sau đó chỉ còn chờ xem ai tạo được thành tựu cao hơn thôi.

Hắn dường như trông chuyên nghiệp hơn.

Khô Sơn chỉ xem qua vật liệu, còn hắn thì không chỉ xem qua mà còn gõ vào nó.

"Nói thật, quá trình này đúng là nhàm chán".

Có rất nhiều người ho khan, chăm chú nhìn lên hai người trên đài đang lựa chọn, chỉ muốn bọn họ lựa chọn nhanh lên một chút! Lựa chọn xong thì hãy nhanh chóng luyện ra binh khí đi, trong cuộc tỷ thí này, bọn ta vẫn còn đang chờ thu tiền đó! Xem ra những người này không hề quan tâm đến quá trình, mà chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng.

"Nếu Liễu gia thua thì sẽ bị tổn thất nặng nề!"
Lão Vong Cổ khoanh tay, nói với Liễu Thương Không.

"Khô Sơn mà thua sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui