Vô Thượng Luân Hồi


Hiếm khi mọi người lại có một màn kịch đặc sắc để xem, cho nên nhiều người ngay cả cơm cũng không ăn, nhanh chóng chạy tới xem náo nhiệt.

Nổ!
Triệu Bân núp trong bóng tối, âm thầm kích hoạt bùa nổ.

Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên, hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên.

Một cửa hàng lớn như vậy, trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ, gạch xanh ngói đỏ, xà lam tường gỗ đều bị nổ đầy trời, đừng nói những người trong quầy thuốc, ngay cả người dân đứng ngoài phố xem náo nhiệt cũng gặp nạn, nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng.

"Đáng chết".

Người của Vương gia gầm thét, khói bụi bay mù mịt, bên trong cửa hàng phần lớn đã bị nổ nát bươm.

Ầm! Ầm!
Trong lúc người của Vương gia còn đang chửi rủa, thì tiếng nổ vang trời lại tiếp tục nổi lên, truyền từ phía đông thành sang phía tây thành, hai quầy thuốc khác của Vương gia cũng đã bị nổ, ầm ầm sụp đổ, buổi sáng vốn luôn náo nhiệt, ngày hôm nay lại càng náo nhiệt hơn, người đứng xem đông vô cùng.

"Ba cửa hàng, chậc chậc chậc".


"Âm mưu, chuyện này hiển nhiên là có âm mưu từ trước, một phát hốt trọn ổ".

"Nhìn quen mắt không?"
"Thật quen mắt, ngày Vọng Nguyệt Lâu bị nổ cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy".

"Là do Triệu Bân làm sao?"
"Có thể, chỉ có cái tên đó là có khả năng nhất".

"Bất luận là do ai làm, thì cũng làm rất hay".

Tiếng thổn thức vang lên không ít, mà lời khen ngợi cũng rất nhiều, dường như chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.

Tên của Triệu Bân lại bị thế nhân nhắc tới.

Ngày Vọng Nguyệt Lâu bị nổ đã gây ra động tĩnh quá lớn, người ở thành Vong Cổ ai cũng biết, hôm nay lại có thêm mấy cửa hàng bị nổ vì bùa nổ, đương nhiên sẽ khiến cho mọi người bất giác nghĩ rằng chuyện này cũng là do Triệu Bân gây ra.

"Tra, tra cho ta".


Gia chủ Vương gia nổi trận lôi đình, nhìn đống phế tích, đứng cũng không đứng vững, gia tộc nhỏ không thể so với gia tộc lớn, ba cửa hàng đều đã bị phá hủy, cửa hàng bị nổ thì cũng thôi đi, ngay cả dược liệu cũng bị trộm sạch bóng, đây mới là thứ khiến cho lão ta khó chịu nhất, đâu chỉ thương cân động cốt, chuyện này đã khiến cho lão ta tổn thương nguyên khí nặng nề, bởi vì thất thoát này, Vương gia e rằng khó có chỗ đứng.

"Bùa nổ, là bùa nổ".

Vương Dương nghiến răng nghiến lợi, tuy hắn ta không có manh mối nào khác, nhưng hắn ta vẫn chắc chắn chuyện này là do Triệu Bân làm.

Thật thoải mái!
Triệu Bân cười, xoay người bỏ đi, tới đây, ngươi cứ âm mưu đi, ngươi hãm hại ta một lần thì ta cho ngươi nổ tung một lần.

Không khiến cho Vương gia ngươi phá sản, ông đây cũng không mang họ Triệu.

“Ba cửa hàng thuốc à?”
“Lần này nhà họ Vương thiệt hại nặng rồi, thế thì phải mất bao nhiêu là bạc đây!”
“Vong Cổ nhiều nhân tài thật!”
Đường phố lúc sáng sớm vẫn náo nhiệt như thường, vì chuyện của nhà họ Vương mà đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

Đúng thật là nỗi sầu nhiều chuyện! Kịch hay nối tiếp nhau diễn ra, cứ cảm thấy như có một bàn tay đang ở trong bóng tối, sợ người đời rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới vẽ ra nhiều vở kịch như thế để mọi người tìm chút thú vui.

Không thể không nói rằng, mọi thứ vẫn rất đặc sắc.

Vong Cổ lắm nhân tài là chuyện có thật.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận