Vô Thượng Luân Hồi


Thành Xích Dương uy nghiêm không kém gì thành Vong Cổ, giống như một vị tướng quân uy nghiêm trấn áp phía Tây.

Tòa thành này nằm ở biên giới, lại thuộc quân viện.

Mỗi khi có chiến sự, nơi đây chắc chắn có mùi thuốc súng.

Hơn nữa, cách đó tám trăm dặm còn có mười vạn hùng binh đóng quân, cũng là quân Xích Diễm nổi tiếng Đại Hạ, như Dương Hùng, Yên Thiên Phong và hai thành chủ khác đều từng đến từ quân Xích Diễm.

Thành Xích Dương về đêm, náo nhiệt phồn hoa.

Triệu Bân đi theo phương hướng mà lão đạo râu trắng viết, đến chợ đen của thành Xích Dương.

Vào một nơi sâu của chợ, hắn mới dừng chân.

Trước mặt có một tiệm tạp hóa, bên ngoài là tiệm, thực ra chính là nơi thủ tiêu tang vật.

Tạp hóa cũng chỉ là bề ngoài, còn thật ra là làm những vụ làm ăn siêu lớn.

“Linh Lung các, nghe hay thật”.

Triệu Bân ngửa đầu nhìn, trong lòng thổn thức.

Mặt tiền của cửa hàng không đẹp lắm, nhưng cái tên này nghe cũng lịch sự tao nhã, ai không biết còn tưởng là phường may đấy?

Chủ của Linh Lung các là một phụ nữ.

Ừm, lại còn xinh đẹp cơ đấy.

Một bộ áo xanh không nhiễm bụi trần, khí chất như sen trong đầm, đôi mắt thanh tịnh, thỉnh thoảng còn có vầng sáng lóe qua.

Lúc Triệu Bân đi vào, cô ta còn đang bưng mặt, yên tĩnh nhìn cảnh ngoài kia, buồn bực chán nản, có lẽ làm ăn không được khá khẩm, hoặc là đang nghĩ tối nay ăn gì.

“Có khi là cảnh giới Địa Tàng hả?”
Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng, nhìn linh châu trong lòng, ánh sáng bạc phản chiếu, đại diện cho cảnh giới Địa Tàng.

Cô gái này mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, quá mức đáng sợ.

Hắn đưa ra kết luận, đây hẳn là một người già, nhưng ăn đan dược trẻ mãi không già, nên nhìn mới trẻ vậy.

Bà chủ Linh Lung không nhìn Triệu Bân.

Người tới đây đều để thủ tiêu tang vật, là ai mặc kệ, không hỏi không quan tâm.

“Có ngọc Viêm Linh không?”
Triệu Bân lên tiếng, đã ăn thuốc đổi giọng nên ngữ khí rất già dặn.

“Không có”.


Bà chủ Linh Lung lạnh nhạt đáp, nhưng cũng rất dứt khoát.

Triệu Bân nhíu mày.

Hắn rút tờ giấy ra, xác định không sai, lão đạo kia lừa hắn à?
“Ta biết ở đâu có”, bà chủ Linh Lung đáp.

“Câu này nghe quen tai quá cơ!”, Triệu Bân lẩm bẩm.

Cũng không quan trọng.

Hắn vung tay đưa một tờ ngân phiếu một trăm lượng ra, đặt ở trên bàn, giá thị trường.

“Lão ta có”.

Bà chủ Linh Lung viết mấy dòng địa chỉ xuống.

Triệu Bân nhìn xong, tức tối thở một hơi.

Con mẹ nó chứ, cái địa chỉ kia không phải là chợ đen ở thành Vong Cổ à! Vẽ rất rõ ràng nhé, chính là sạp hàng của lão đạo râu trắng kia.

Cô viết lão ta, lão ta viết cô.

Hai người kết hợp lại trêu ta đấy à?
Cũng là người làm ăn cả, thế mà hắn chưa gặp ai lừa đảo như vậy.

Mấy trăm dặm đấy biết không hả! Ông đây vội vàng phi tới, rồi cuối cùng nhận được một cái bất ngờ vui ghê không?
Bà chủ Linh Lung không nói gì nữa, thu lại ngân phiếu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận