Vô Thượng Luân Hồi


"Ăn no chưa?", Triệu Bân nhìn sang Tiểu Linh Lung, cười một tiếng hỏi.

Nụ cười của hắn rất dịu dàng, nhưng ở trong mắt Tiểu Linh Lung thì lại trở nên rất đáng sợ, cô ta luôn cảm thấy nụ cười của tên biến thái này rất không bình thường, hơn nữa còn không có ý tốt, khiến cho cô ta có chút sợ hãi, bởi vì sợ hãi cho nên mới vô thức lùi về phía sau một chút.

Nói thế nào đây!
Trong một đêm gió trăng mờ mịt như thế này, cô ta rất sợ thú tính của hắn bộc phát!
"Đừng sợ, ta là người tốt".

Triệu Bân lại mỉm cười, không hề biết rằng hình tượng của mình đã được xác định là kẻ biến thái trong lòng của Tiểu Linh Lung, dù có nói sao cũng không thể thay đổi được hiện thực này, người tốt? Nhìn ngươi từ trên xuống dưới không có chỗ nào giống người tốt.

Triệu Bân chỉ cười một tiếng, rồi tiếp tục đắm chìm trong đống sách cổ.

Nụ cười của Nguyệt Thần lúc này trông hả hê lạ thường.

Gài hàng được cái tên này cho nên cô ta cảm thấy rất thoải mái.


Đáng tiếc, Triệu Bân vẫn không hề hay biết gì.

Hắn có một sư phụ bát nháo như vậy, không biết là nên vui vẻ, hay là nên hoài nghi nhân sinh.

Một sư phụ mà lúc nào cũng có ý đồ muốn đạp đồ nhi của mình xuống hố, e rằng trên đời này cũng chẳng có được mấy người.

“Đi, đi nhanh lên”, Nguyệt Thần lại đột nhiên thì thầm.

Không cần cô ta nói, ngay cả Triệu Bân cũng đã phát giác ra, chỉ vì sau lưng đang có cuồng phong gào thét, cuốn đến biết bao nhiêu là sát khí cùng huyết khí, vừa bạo liệt vừa lạnh lùng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng phải là khí tức của cảnh giới Địa Tạng tầng 8, nói không chừng còn là cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong.

Quác!
Đại Bằng tâm linh tương thông với chủ, lại được dán thêm bùa tốc hành lên cánh, nên tốc độ cũng đã bắt đầu tăng mạnh.

Tiểu Linh Lung cũng bất giác nhìn lại phía sau.


Tu vi của cô ta tuy đã mất hết, nhưng trực giác vẫn còn tinh tường, có thể mơ hồ nhận ra, hơn nữa dường như cũng đã biết những kẻ đang đuổi theo phía sau là ai, bọn chúng hơn phân nửa chính là sát thủ của La Sinh Môn.

Có lẽ mấy kẻ đó cảm thấy không an tâm, muốn quay lại kiểm tra xem cô ta đã chết thật hay chưa.

"Hai kẻ Địa Tạng đỉnh phong, lần này khó thoát tai kiếp".

Cô ta lẩm bẩm, cũng chỉ có mình cô ta nghe thấy.

Trong bóng tối, có thể trông thấy hai con Huyết Điêu đang lao về phía này với tốc độ cực nhanh, muốn tung người đốn hạ Đại Bằng.

Đại Bằng dù đã được dán bùa tốc hành lên cánh nhưng vẫn không thể bỏ xa được bọn chúng, mà trên lưng của hai con Huyết Điêu còn có hai người mặc đồ đen không phải là võ tu bình thường, cả hai kẻ này đều là sát thủ của La Sinh Môn, đều có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong.

"Sư phụ".

Nét mặt của Tiểu Linh Lung trông rất khổ sở, lại có thêm mấy phần tự giễu, cô ta giả chết để có thể sống sót, thế mà vẫn không thoát được kiếp nạn, hai kẻ cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong ra tay cùng một lúc, lần này cô ta chắc chắn phải chết, ngay cả cái tên tiểu bối cảnh giới Chân Linh này và thông linh thú của hắn cũng sẽ chết không kịp ngáp.

Ở thời điểm khủng hoảng, trong lòng cô ta vẫn thầm gọi sư phụ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận