Cũng may là Triệu Bân đã ôm chặt lấy cô ta vào trong lòng, thay cô ta gánh chịu áp lực đáng sợ kia, chủ yếu là hắn lại cưỡng ép dùng võ hồn mô phỏng lại khí thế cảnh giới Thiên Võ để đối kháng với khí thế của vua Âm Nguyệt, nhưng khí thế cảnh giới Thiên Võ của hắn là giả, uy lực trấn áp của vua Âm Nguyệt mới là khí thế cảnh giới Thiên Võ chân chính, hai bên vốn không cùng một cấp bậc.
Ầm!
Lại một tiếng nổ nữa vang lên, thi thể của vua Âm Nguyệt cuối cùng cũng đã bước tới trước mặt, cây kích lớn vung lên cao.
Haiz!
Tiểu Linh Lung thở dài.
Tối nay cô ta cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn, khó khăn cứ liên tục kéo đến, khó thoát số chết, ngay cả hai kẻ cảnh giới Địa Tạng mà cỗ thi thể này cũng có thể xử gọn, vậy thì hai người bọn họ có tính là gì.
Sau đó, đột nhiên lại có tiếng nói vang lên bên tai của cô ta, tiếng nói đó nói ra một tràng những thứ ngôn ngữ kỳ quái.
Lúc này, Triệu Bân đột nhiên lên tiếng, cũng không biết là hắn đang nói thứ ngôn ngữ của thế giới nào, khiến cho Tiểu Linh Lung không thể nào hiểu được.
Thực ra, chính Nguyệt Thần đang nói chuyện thông qua miệng của Triệu Bân.
Cô ta đang nói chuyện bằng thi ngữ.
Đúng vậy, cô ta đang giao tiếp với thi thể của vua Âm Nguyệt.
Lại nói, bởi vì Nguyệt Thần đang giao tiếp với ông ta, cho nên cây kích lớn của vua Âm Nguyệt cũng dừng lại, lơ lửng trên không trung, chỉ cần nó hạ xuống ba tấc thì Triệu Bân và Tiểu Linh Lung cho dù không bị đánh chết cũng bị khí tức của nó nghiền thành một đống thịt nát.
Thứ ngôn ngữ kỳ lạ vẫn đang tiếp tục vang lên.
Nguyệt Thần vẫn đang nói, Tiểu Linh Lung không hiểu, Triệu Bân cũng không hiểu.
Nhưng dựa trên sự hiểu biết của hắn về Nguyệt Thần, hắn đoán chắc cô ta đang dùng cách gì đó để lừa gạt vua Âm Nguyệt, bàn về bản lĩnh lừa gạt và hù dọa người khác của Nguyệt Thần thì không có gì để chê cả.
Nguyệt Thần ra tay quả nhiên phi thường.
Nhìn thấy thi thể của vua Âm Nguyệt đang chậm rãi thu lại cây kích lớn, ngay cả âm khí mãnh liệt cũng không còn toát ra, khí thế trấn áp cũng dần an định trở lại, Triệu Bân lúc này mới có thể thôi nín thở.
Đắm mình trong ánh trăng, thi thể của vua Âm Nguyệt không hề di chuyển nữa.
Thi thể của vua Âm Nguyệt đứng bất động như một pho tượng cao lớn hùng vĩ, khiến cho Triệu Bân nảy sinh một loại ảo giác, rằng không có thế lực nào có thể lay chuyển được pho tượng hùng vĩ này.
Phù!
Nguyệt Thần thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng chỉ cố gắng thử một chút, không ngờ lại thật sự có tác dụng.
Nếu như thi thể của của vua Âm Nguyệt không chịu nghe lời, thì đêm nay họ chắc chắn sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Cô ta vốn là một vị thần vậy mà lại phải thấp giọng lấy lòng một cỗ thi thể, chuyện này nếu như truyền tới thần giới thì thể diện của cô ta cũng sẽ mất sạch.
Phù!.