Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Dương trở tay không kịp, lui lại liên tục.

Có lực chiến đấu của cảnh giới Huyền Dương không có nghĩa là có tinh thần chiến đấu của cảnh giới Huyền Dương.

Sức mạnh đáng sợ như thế, hắn ta khó mà khống chế được, liền rơi xuống thế hạ phong.

Triệu Bân thì khác, đã từng chém giết cảnh giới Huyền Dương, đã từng đi qua sóng to gió lớn.

Tinh thần chiến đấu của hắn đến cảnh giới Huyền Dương bình thường còn không bằng.

Cũng vì Đấu Chiến Thánh Pháp quá mạnh mẽ đi.

Triệu Dương thấy mình không còn phân được đông tây nam bắc nữa, chỉ thấy hoa mắt, nhìn không thấu đường đánh của Triệu Bân.

Trong lúc lui về, ngay cả cơ hội thở cũng không có, muốn phản công nhưng Triệu Bân không cho thời cơ, một đường đại bại.

“Kỹ năng cận chiến thật mạnh”.

Trưởng lão trung lập kinh ngạc vô cùng, chỉ có một cánh tay, cảnh giới tầng bốn, thế mà dám đánh chính diện với Triệu Dương có cảnh giới Huyền Dương.

Hơn nữa lại còn lấy mạnh đánh mạnh, nền tảng của Triệu Bân lại một lần đổi mới, khiến bọn họ khiếp sợ.

“Không thể nào”.


Nụ cười của đại trưởng lão lúc này tan đi sạch sẽ.

Cứ tưởng lực chiến đấu cấp Huyền Dương có thể hoàn toàn nghiền nát Triệu Bân.

Ai mà ngờ là bị đánh cho đứng không vững đến vậy chứ.

“Cược nhầm bên rồi sao?”
Mà mấy trưởng lão ở cùng phe với đại trưởng lão cũng lẩm bẩm một tiếng.

Thiên phú, tâm cảnh chiến đấu của Triệu Bân đều vượt qua dự liệu.

Nếu như bỏ đi lập trường, Triệu Bân hoàn toàn thích hợp làm thiếu chủ hơn Triệu Dương, và cũng có tiền đồ hơn nữa.

“Hắn là yêu quái à?”
Con em Triệu gia đã tái mặt lại.

Ngày xưa họ sỉ nhục Triệu Bân như thế nào thì hôm nay bị vả mặt đùng đùng.

Lực chiến đấu cảnh giới Huyền Dương còn bị đánh như vậy, nếu bọn họ bị đánh thì sẽ thành bã mất!
Triệu Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Con trai của ông ấy lại khiến ông ấy chấn động thêm lần nữa.


“Thật đáng ngạc nhiên”.

Mấy người ở cửa hàng binh khí đi tới đều yên vị, sớm biết Triệu Bân đánh nhau giỏi rồi, mà giờ cũng chỉ là đánh quy mô nhỏ thôi.

So với Triệu Bân, bọn họ lại đánh giá Triệu Dương hơi cao.

Phí cho một lực chiến đấu Huyền Dương, bị đánh đánh đến mức đứng cũng không vững.

“Quả là nhân tài toàn năng”.

Tiểu Linh Lung trong lòng thổn thức.

Cô ta biết Triệu Bân diễn giỏi, khống chế được thi thể, ngự kiếm, thông linh, diễn xuất khí thế Thiên Võ.

Thật không ngờ là lại đánh nhau cũng mãnh liệt như vậy.

Tiểu bối cảnh giới Chân Linh tầng bốn, cô ta gặp không ít, nhưng hung hãn như Triệu Bân thì đúng là lần đầu.

Aaaaaaaa!
Lúc này, Triệu Dương phiền muộn vô cùng.

Mở cấm pháp Huyết Môn, vốn dĩ thần trí đã loạn rồi, cộng thêm việc bị đánh bại, sực tức giận của hắn ta đã che mất lý trí.

Một tiếng gào này đủ để thể hiện được sự điên cuồng của hắn ta.

Tuy nhiên, gào vậy cũng vô dụng.

Gào càng mạnh thì bị đánh càng ác.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận