Vô Thượng Luân Hồi


"Đây chính là đèn Trường Minh trong truyền thuyết sao?"
Triệu Uyên nhỏ giọng nói, tất nhiên là ông ấy đã nghe qua về đèn Trường Minh có khả năng hồi sinh người chết trong truyền thuyết, nhưng không ngờ nó lại thật sự tồn tại, hơn nữa, ngọn đèn này lại nằm trong tay của Triệu Bân, và nó đang sáng lên.

"Con vô tình tìm được".

Triệu Bân lau nước mắt, trong lòng cảm kích.

Nếu không nhờ Nguyệt Thần, hắn cũng sẽ không tìm được đèn Trường Minh.

Hắn tìm được đèn Trường Minh.

Mà cha hắn thì lại đang phong ấn thi thể của mẹ hắn.

Đây có lẽ chính là định mệnh, đã định trước mẹ hắn có thể trở lại dương gian.

"Tú Nhi, khi nào thì mẹ ta mới sống lại?"
Triệu Bân nhỏ giọng hỏi, hai người đã đứng nhìn chằm chằm ngọn đèn đến hơn nửa đêm mà vẫn không thấy có phản ứng gì.


"Có trời mới biết".

"Có thể là năm ba ngày, cũng có thể là năm ba năm".

"Mà nói không chừng còn kéo dài tới trăm năm".

Nguyệt Thần ngáp dài, lười biếng trả lời mấy câu.

"Trăm.

.

.

trăm năm?"
Khóe miệng của Triệu Bân giật giật, đợi tới lúc đó thì hắn cùng cha mình cũng đã được an táng xong xuôi rồi, cho dù mẹ có sống lại thì cả nhà cũng không thể đoàn tụ được nữa.


"Nếu như có thể tìm được hoa Quỷ Linh, có lẽ thời gian sẽ rút ngắn được đôi chút", Nguyệt Thần khoan thai nói, sau lại bồi thêm một câu: "Chỉ có điều loại hoa này khả năng cao là không có ở phàm giới".

"Nhất định có".

Ánh mắt của Triệu Bân vô cùng kiên định, hắn nhất định sẽ tìm được.

Nhưng chuyện này hắn vẫn phải tìm người hỗ trợ một chút, ví dụ như mấy người Chư Cát Huyền Đạo, hắn không hy vọng xa vời rằng bọn họ có thể mang đến cho hắn, chỉ cần bọn họ nói cho hắn biết nơi nào có, thì cho dù là núi đao biển lửa hắn cũng sẽ đi tìm.

Nguyệt Thần phất tay, biến ra một luồng ánh sáng vàng.

Đây không phải là bí thuật, mà là một loại trận pháp, trận pháp dẫn linh tụ hồn, đối với việc chiêu hồn nhất định có công dụng, nhưng mấu chốt vẫn phải xem đèn Trường Minh có cho phép hay không.

Triệu Bân nghiên cứu một lúc lâu.

Sau đó hắn bắt đầu bận rộn lấy nến đỏ giây đỏ, cũng lấy giấy vàng vẽ bùa cùng với bút vẽ bùa, chấm bút vào mực đỏ chu sa, vẽ mấy đường chung quanh giường băng ngọc, đem những thứ cần thiết bày lên trước mặt, phối hợp với thần chú mà Triệu Uyên nghe không hiểu, khiến cho trận pháp cuối cùng cũng phát sáng lên.

Triệu Uyên không nói, chỉ bất giác liếc nhìn Triệu Bân một cái.

Trong mắt của ông ấy, con trai của ông ấy càng lúc càng thần bí, có thể luyện khí, có thể thông linh, có thể ngự kiếm, có thể vẽ bùa, có đèn Trường Minh, lại có thể tụng niệm thần chú, nghe thì có vẻ hoàng đường...!Tất cả những chuyện này khiến cho ông ấy không thể nào nhìn thấu được Triệu Bân.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận