Lúc bán đấu giá ở thành Vong Cổ, Doãn Hồn đánh nhau với Lâm Tà chính là thiếu chủ của tộc Ám Dạ.
Có lẽ người áo đen đã biến thành xác sống này là tổ tiên của tộc Ám Dạ, vì quần áo của ông ta có vẻ hơi cũ kĩ, chắc cũng tầm mấy trăm năm rồi.
Nói không chừng ông ta cũng là người ở thời Chiến Quốc.
Nếu ngược về thời Chiến Quốc vậy thì đó đã là vương hầu rồi.
Ở thời Chiến Quốc, tộc Ám Dạ cũng là vương triều một phương.
Nếu thật là như vậy, không chừng người này là vua Ám Dạ trong truyền thuyết, cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao chân chính.
Người chỉ xếp sau Thiên Võ chính là ông ta.
Triệu Bân mất bình tĩnh, nghe đồn trước khi quốc gia diệt vong, vua Ám Dạ đã biệt vô âm tín.
Thật không ngờ là ở hang động Quỷ Minh này, ông ta chỉ thiếu bước nữa là đạt đến cảnh giới Thiên Võ mà cũng phải bỏ mạng ở cấm địa này.
Nếu như tộc Ám Dạ biết được thì không biết họ sẽ có cảm nghĩ gì.
Chớp mắt, vua Ám Dạ đã bay tới như du hồn.
Đúng là ông ta đã chết thật rồi, chỉ là xác không bị phân hủy thôi!
Dáng vẻ đó rõ ràng là xác chết vùng dậy mà.
Triệu Bân nín thở, nếu đã là xác chết vùng dậy thì không thể để ông ta ngửi thấy hơi người sống được.
Trong Huyền Môn Thiên Thư đã viết như thế.
Vua Ám Dạ vẫn bước đi lảo đảo, lúc đi ngang qua Triệu Bân, ông ta còn đột ngột dừng lại, thậm chí còn quay đầu sang nhưng vô cùng khó khăn.
Đôi mắt trống rỗng đó đầy sự chết chóc, khuôn mặt đã thối rữa, còn có côn trùng bò lổm nhổm bên trên, vốn dĩ không thể nhìn ra được khuôn mặt tôn quý ngày xưa.
Trong miệng còn có chất dịch nhầy màu máu chảy từ miệng ra, hôi không chịu nỗi.
Nói thật lòng là rất đáng sợ.
Giây phút đó, Triệu Bân chỉ cảm thấy mình muốn đi “xả nước” ngay, đấy là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao đấy.
Nếu muốn tiêu diệt hắn thì người ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi.
Hắn không dám rục rịch, chân vẫn còn ở trên không trung.
Hắn dùng biện pháp hít thở quy tức để nín thở và dừng nhịp tim nhằm giúp mình giống như một bức tượng đá.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, nếu như bị xác chết phát hiện ra thì sẽ phải chết rất thê thảm.
Ba bốn giây sau.
Vua Ám Dạ mới quay đầu, từ từ rời đi, không ai biết ông ta định đi đâu, không có mục đích cũng không có phương hướng giống như một hồn ma, lang thang trong cấm địa.
Phù!
Đến khi không còn thấy bóng dáng vua Ám Dạ đâu thì Triệu Bân mới từ từ thở phào, lúc này hắn mới thả chân đang giữ im trên không trung xuống.
Chân hắn đã tê dại, cảm giác mắc tiểu càng dữ dội hơn.
“Đều là xác chết!”.