Vô Thượng Luân Hồi


Sửa lại một chút không chừng còn có thể dùng.

Hắn cầm túi, tiếp tục đào bới.

“Đừng tìm nữa!”
Nguyệt Thần liếc hắn một cái, cô ta biết Triệu Bân đang tìm thứ gì.

Đã nói rồi, rừng cây ăn trái bị hủy trong phút chốc, cây và trái cây đều bị nổ sạch sành sanh.

“Thế này...!thì khó xử quá!”
“Mới nhặt được mạng mà ngươi còn không chịu đi hả?”
“Đi, đi ngay đây!”
Miệng Triệu Bân nói vậy nhưng hắn lại cứ lưu luyến không nỡ.


Mãi đến khi Nguyệt Thần liếc mình một cái thì hắn mới chịu chạy đi.

Lúc chạy ngang qua một ngọn núi đá, hắn đã dừng lại khi nhìn thấy một thứ đang phát sáng.

Đào ra thì mới biết đó là nhẫn ma, chắc là trong lúc đánh nhau với xác tiên, ma tu đã làm rơi nó ở đây.

Vậy thì càng tốt!
Hắn lấy nhẫn ma rồi chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

“Có phải đã tạo nghiệp rồi không?”
Tiếng lẩm bẩm của hắn chỉ có Nguyệt Thần có thể nghe thấy.

Tạo nghiệp, còn không phải là tạo nghiệp à?
Ma tu người ta đang bị ghim dính ở đó mà cứ muốn quấy rối sự yên tĩnh của người ta, còn chọc xác tiên phải “đội mồ sống dậy”, hai “ông lớn” của cấm địa này đã vì thế mà đại chiến với nhau.


Vì vậy mới nói, cái kế của hắn tồi đến vậy mà vẫn đem lại kết quả cao.

“Để hôm nào đó ta sẽ siêu độ cho bọn họ!”
Triệu Bân cười gượng, đúng là không thể nào nói nổi, cả cấm địa đều đã bị náo loạn hết rồi.

Phía trước đã là lối ra.

Hắn nhanh chân chui ngay ra ngoài.

Có điều hắn đã thụt lại ngay sau đó.

Có trời mới biết là bên ngoài cấm địa tự dưng có cả đống người, hắn không thể chạy ra như thế được, phải cải trang thôi.

Nếu để bọn họ nhận ra mình thì Triệu Bân sẽ gặp thêm nhiều chuyện rắc rối.

“Này, lúc nãy có phải có ai chạy ra không?”
“Có hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận