Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Bân ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy một hộp ngọc ra, cất hoa Hồn Linh vào trong.

Theo hắn thấy thì nó không chỉ là một bông hoa mà còn là tính mạng của mẹ hắn, nếu thật sự có thể cứu được mẹ thì những khó khăn hắn gặp phải trong cấm địa cũng có thể xem là xứng đáng.

Hắn cất hoa Hồn Linh xong thì mới xếp bằng, nhắm mắt lại.

Mặc dù sát ý đã tan nhưng nội thương vẫn còn.

Dù sao thì Vô Thương tiên quả cũng là sự trợ giúp bên ngoài thôi, tất cả vẫn phải tự dựa vào chính mình, nghĩ đến loại tiên quả đó thì hắn lại thấy tiếc hùi hụi, cả một vùng rộng lớn như vậy mà lại bị hủy hết sạch.

Đêm dần trôi qua.


Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn thì tin tức đã được truyền đi khắp nơi.

“Có người sống sót ra khỏi hang động Quỷ Minh hả?”
“Lão phu có mặt ở đó, chắc chắn một trăm phần trăm đó là cảnh giới Thiên Võ!”
“Bất ngờ thật đấy!”
Mọi người tập trung lại với nhau, bàn tán xôn xao cả lên, chỗ nào cũng nói về chuyện đó, nói đến mức nước bọt văng khắp nơi, uống rượu mà không cần phải trả tiền.

Chủ yếu là được những người đến nghe kể chuyện vui vẻ trả thay.

Tin sốt dẻo đâu thể nghe miễn phí được.

Tin tức liên quan đến hang động Quỷ Minh xứng đáng với số tiền rượu đó.


Mấy trăm ngàn năm trở lại đây, cứ hễ ai đi vào trong hang núi thì đều không thể sống sót trở ra, chắc vị lão tiền bối đó là người đầu tiên.

“Hang động Quỷ Minh?”
“Cảnh giới Thiên Võ?”
Lão Huyền Không nghe xong thì đứng bật dậy khiến lão Huyền Đạo và lão mập, cũng như Dương Hùng đều giật nảy mình, ai cũng liếc mắt nhìn lão ta.

“Đi thật rồi à?”
Lão Huyền Không lẩm bẩm, tin tức hang động Quỷ Minh có hoa Hồn Linh là do lão ta tiết lộ cho Triệu Bân biết, mà Triệu Bân biết thì Hồng Uyên cũng biết.

Hôm nay hang động có tin tức, đối phương còn là cảnh giới Thiên Võ, vậy khá chắc đó là Đại Hạ Hồng Uyên rồi.

“Chuyện gì?”
Chư Cát Huyền Đạo khoanh tay, liếc lão Huyền Không một cái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận