“Có thể!”
Nguyệt Thần trả lời với vẻ khẳng định, chẳng cần tốn thời gian và sức lực.
Đương nhiên, sau khi được sửa lại thì không gian của túi càn khôn sẽ bị thu hẹp lại rất nhiều.
Có điều, miễn cưỡng thì vẫn dùng đủ.
“Vậy thì tốt!”
Triệu Bân lập tức đứng dậy, nhanh chóng quay về cứu mẹ mình.
Nhưng khi vừa đứng dậy, hắn đã nghe thấy tiếng chim ưng kêu nên bất giác ngước mắt nhìn lên.
Đập vào mắt hắn là một bóng đen vụt qua.
Đó là một con diều hâu, là một tọa kỵ biết bay.
Chuyện đó thì cũng không có gì.
Chuyện khiến Triệu Bân bất ngờ là người ngồi trên tọa kỵ đó lại là người quen.
Nhìn kỹ thì thấy đó là quản gia Liễu Sĩ Nguyên của nhà họ Liễu.
“Không phải oan gia thì không đụng mặt nhau mà!”
Triệu Bân hừ một tiếng lạnh lùng, lập tức cảm thấy phấn chấn.
Hắn lập tức dùng thuật thông linh, Đại Bằng sải cánh, bay vút lên trời, đuổi theo Liễu Sĩ Nguyên.
Cái lão già đó cứ đâm lén sau lưng hắn hết lần này đến lần khác, còn thuê thích khách ám sát hắn, lần này hiếm khi chạm mặt, hắn phải giết chết tên này mới được, dù cho đối phương là cảnh giới Huyền Dương thì hắn cũng muốn thử xem sao.
Không dễ gì mà có được cơ hội thế này.
Hả?
Liễu Sĩ Nguyên bay phía trước bất giác nhìn lại.
Đập vào mắt lão ta là một con chim hoang, đen tới mức không thể đen hơn nữa!
Trông ngoại hình cũng chả ra làm sao!
Ánh mắt Liễu Sĩ Nguyên đầy vẻ khinh miệt, cùng là tọa kỵ nhưng con diều hâu của lão ta vẫn tốt hơn.
“Không đúng!”
Lão ta vừa thu tầm mắt lại thì lại đột ngột quay đầu.
Sao trông con chim hoang đó trông quen thế nhỉ? Lão ta đã từng thấy một con giống vậy ở ngoài thành Vong Cổ, hơi giống với thú thông linh của Triệu Bân.
Lão ta hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Triệu Bân đang ngồi trên lưng Đại Bằng, đáng tiếc là Triệu Bân trùm áo choàng đen che khuất đi khuôn mặt nên dù là cảnh giới Huyền Dương của lão ta thì vẫn không thể nhìn rõ được.
Quác!.