Vô Thượng Luân Hồi


Nhà đã dột mà còn gặp phải mưa rào.

Bởi vì trên không trung không được thăng bằng, lại đang có người đuổi giết, Đại Bằng tuy đã cố hết sức nhưng vẫn không thể nào bay ổn định được, cho nên hắn đã vẽ hư ba lá bùa.

Trong điều kiện vừa né tránh công kích vừa tập trung giữ vững tốc độ, hắn muốn đứng vững còn khó chứ đừng nói là vẽ bùa!
Tới lá bùa thứ tư thì hắn mới có thể vẽ thành công.

Lãng phí hết ba lá bùa, sau đó mới có thể miễn cưỡng vẽ ra năm lá.

Vèo!
Có bùa tốc hành trong tay, tốc độ của Đại Bằng vẫn được giữ vững.

"Tên nhóc, ngươi giỏi lắm".


Lão già áo tím cười lạnh, không hề tức giận.

Chạy đi, ngươi cứ chạy trối chết đi, chờ thông linh thú hết thời gian thì xem ngươi còn chạy như thế nào nữa.

"Triệu Bân, có Triệu Bân".

Phía dưới thất thanh hô to như bắt gặp bảo bối, từng đợt sóng người càng lúc càng lớn đang đuổi giết tới.

Chỉ cần hắn ở mãi trên trời thì không sao, một khi rơi xuống đất thì chắc chắn sẽ bị làn sóng người này quật cho tơi tả.

"Hôm nay quả thật quá may mắn".

Phía sau có kẻ truy kích, phía trước lại có thêm kẻ chặn đường, mười mấy con Huyết Ưng từ phía đối diện xông tới.


Trên lưng của con Huyết Ưng nào cũng có chở theo một người.

Quác!
Đại Bằng kêu lên một tiếng rồi quay đầu bay về hướng khác.

"Chạy đi đâu!"
Tất cả những người đang truy giết Triệu Bân đều đổi hướng đuổi theo, bất luận là trên trời hay dưới đất.

"Đều muốn đuổi giết ta?"
Triệu Bân nghiêng đầu nhìn một chút, trong lòng bỗng cảm thấy nôn nao.

Hắn đã nghĩ là có hai phe.

Một phe muốn hắn sống.

Một phe muốn hắn chết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận