Mấy tên cảnh giới Huyền Dương chia thành hai nhóm, một nhóm cứu Hán Triều, nhóm còn lại đánh giết Triệu Bân.
“Ép ta phải liều mạng hả”.
Mắt Triệu Bân sáng như đuốc, chân nguyên trong người tăng vọt.
Gào!
Ánh mắt Đại Bằng cũng trở nên sắc bén, tiềm năng của nó đã được kích hoạt, có lẽ là do chủ nhân kéo theo nên cơ thể khổng lồ đó bỗng nhiên dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, bộ lông đủ màu rụng đi kha khá, hóa thành lông chim màu vàng.
“Nó… Niết bàn đấy ư?”
Triệu Bân giật mình hoảng hốt, chỉ cảm thấy Đại Bằng giờ phút này có thứ uy áp khó hiểu nào đó.
Uy áp thế này phải đến từ huyết mạch của Đại Bằng cánh vàng.
Gào!
Hết sức kinh dị, tốc độ của Đại Bằng nhanh hơn rất nhiều, khiến Triệu Bân suýt chút nữa đã rơi xuống”.
“Muốn chết”.
“Giết cho ta!”
“Chết đi!”
Ba tên cảnh giới Huyền Dương hét to, trong nháy mắt, kiếm khí đã lao ra đầy trời.
Triệu Bân vội vàng dùng chân nguyên bao bọc lấy cả người mình và Đại Bằng.
Hắn là một tên điên, Đại Bằng cũng đủ mạnh mẽ.
Tại sao lại nói thế hả, là do cả người lẫn thú đều… Lao thẳng tới chỗ kiếm khí đầy trời.
Phụt! Phụt!
Màu máu liên tục hiện ra.
Chân nguyên hộ thể bị phá, Triệu Bân và Đại Bằng đẫm máu, cả người bị chém ra rất nhiều vết máu.
Nhìn bên kia, cũng không khá hơn là bao.
Ba con Huyết Ưng đều bị Đại Bằng đụng bay tứ tung.
“Giữ vững”.
Ba tên Huyền Dương hừ lạnh, bị tông đến nỗi nghệt cả mặt ra.
Lẽ ra cấp bậc thú cưỡi của bọn họ cũng không thấp, không thể bị một con chim xù lông tông ngã được.
Chờ họ giữ được thăng bằng thì Triệu Bân đã bay qua rồi.
.