Sắc trời ngày càng sáng, vẫn không thể tìm thấy Triệu Bân.
Tất cả đều là do đám binh vệ, nói là tìm người chứ thật ra nó giống đi dạo trên đường hơn, những lời Hán Triều nói tối qua khiến họ khó chịu nên làm việc chẳng có chút tích cực nào.
Càng là như thế thì Hán Triều càng muốn chửi má nó.
Tiện thể đá một cú, cả Triệu Bân cũng bị mắng từ trên xuống dưới, mẹ nó ngươi chẳng khác gì con rùa rụt đầu! Nhiều người như vậy tìm suốt cả một đêm nhưng vẫn không thể tìm thấy, con mẹ nó ngươi cứ trốn tiếp đi, đừng để lão tử bắt được.
Hắt xì!
Triệu Bân hắt hơi một cái, có thể thấy ai đó đang mắng mình.
Binh vệ tìm suốt một đêm, Hán Triều cũng mắng suốt cả đêm, hắn vẽ cũng hết đêm, nhìn trên bàn, hết lá bùa nổ này đến lá bùa nổ khác, nhìn thôi cũng thấy sướng, thành quả cả đêm đều nằm đây, bấy giờ chúng xông vào cũng có thể đánh ra ngoài được.
Ầm!
Đang vẽ thì chợt thấy một luồng sáng vàng hiện lên.
Hôm nay Nguyệt Thần tâm trạng không đến nỗi tệ nên truyền lại một bộ bí pháp.
Nói chính xác hơn là bùa lơ lửng.
“Tú Nhi, càng ngày càng hiểu chuyện hơn rồi”.
Triệu Bân cười hà hà, một bộ não làm hai việc, vừa vẽ bùa vừa tìm hiểu.
Bùa chú tiếp theo được vẽ chính là bùa lơ lửng.
“Ai bắt được Triệu Bân, tiền thưởng năm vạn”.
Bên ngoài kết giới, lời Hán Diễm nói lan truyền khắp thành Thương Lang, nhi tử bảo bối nhà lão ta lại bị dân chúng mắng từ trên mắng xuống, binh vệ thì vờ ngớ ngẩn cho qua chuyện, chẳng có kẻ nào làm việc đàng hoàng, thế thì dùng chút tiền thưởng để kích thích đám vệ binh là được.
“Ừm, nói thế mới giống tiếng người chứ”.
Hai mắt của tất cả binh vệ thủ thành đều sáng lên.
Cái gì mà thành chủ với thiếu chủ, cút hết mẹ nó đi, chẳng hề có chút lợi ích thực tế nào như bạc, chỉ cần có tiền thì mắng mỏ mỗi ngày bọn ta cũng nghe.
“Có thấy hắn đâu không”.
“Dám lớn gan che giấu Triệu Bân, giết không tha”.
“Tìm ra cho ta”.
Một ngày vây bắt mới, tình hình lại càng nghiêm trọng.
Có tiền thưởng để dùng, binh vệ cả thành đều lên tinh thần.
Phủ thành chủ, Hán Diễm đã pha được một ấm trà ngon, vẻ mặt nhàn nhã.
Chỉ cần Triệu Bân vẫn còn trong thành thì sẽ không chạy đi đâu được.
Thấy Hán Triều có vẻ rất bực tức, vội vã muốn bắt bằng được Triệu Bân, nếu không có phụ thân ở đây chắc hắn ta lại chạy ra ngoài lớn họng mắng rồi.
“Không thể kiềm chế được cảm xúc thì sao làm nên đại sự?”
Hán Triều lại khá là ngoan ngoãn, trước mặt phụ thân mình, cái gì nên bớt thì phải bớt.
.