“Hiểu ngay”.
Triệu Bân mỉm cười, có thể đoán ra được chút tâm tư của Hoa Dương.
Triệu Bân này là một bảo bối đó nha.
Tất nhiên, Hoa Dương sẽ không muốn chia sẻ cùng người khác, ví dụ như với lão già đi cùng đường với gã.
Nói thẳng ra, tên này muốn độc chiếm chiến lợi phẩm, nên mới một mình đuổi theo.
Như thế thì rất hợp ý của hắn.
Đâu mất rồi?
Hoa Dương đã đến, gã đứng trên lưng diều hâu, cố gắng liếc mắt nhìn xuống dưới.
Mấy giây trước còn loáng thoáng thấy bóng dáng Triệu Bân.
Đến chỗ này thì không thấy đâu nữa.
Keng!
Tiếng kiếm gầm đột nhiên vang lên, một tia sáng màu tím chợt xuất hiện.
Là kiếm Tử Tiêu.
Triệu Bân dùng võ hồn ngự kiếm, chém xuống từ trên cao.
“Ta đã bảo mà!”
Khóe miệng Hoa Dương khẽ nhếch lên, lập tức giơ tay.
“Định!”
Không đợi gã tung chưởng đã thấy Triệu Bân khẽ quát một tiếng, hắn vừa ngự kiếm vừa dùng chú định thân, nhắm thẳng vào tọa kỵ của Hoa Dương, nhất định phải đánh cho gã rơi xuống.
Cạc!
Con diều hâu đang giang cánh bỗng khựng lại.
Nó khựng lại trong giây lát cũng không sao, nhưng Hoa Dương không đứng vững nên cắm đầu ngã xuống, cùng lúc đó, kiếm Tử Tiêu cũng lao tới, đâm xuyên qua con diều hâu.
“Chết tiệt!”
Hoa Dương vẫn đang ngã giữa không trung “hừ” một tiếng.
Mẹ kiếp, không kịp trở tay!
Keng! Keng! Keng!
Triệu Bân cũng không rảnh tay, hắn ném ra mười mấy thanh phi đao, bên trên gắn đầy bùa nổ.
Đứng cao quá chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hoa Dương chưa kịp tiếp đất chính là một cái bia ngắm sống sờ sờ.
.