Lão cường giả Huyết Y Môn bật cười dữ tợn, hàm răng trắng nhợt, từng bước đi tới, lúc đi ngang qua còn tiện tay rút ra một thanh huyết đao, mỗi một bước đều là một dấu chân máu, nhìn thoáng qua giống hệt một con quỷ bước ra từ địa ngục, liếm đầu lưỡi đỏ choét, ánh mắt nhìn Tử Linh không chỉ âm u mà còn tà dâm.
Phụt!
Tử Linh lại trào máu, đứng cũng không vững.
Cô ta chắc chắn phải chết, lão cường giả Huyết Y Môn tuy tu vi đã suy yếu những vẫn là cảnh giới Địa Tạng, muốn tiêu diệt cô ta chỉ cần một chiêu.
Ầm!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có một cổ khí thế cường đại ầm ầm phóng tới.
"Thiên Võ?"
Tử Linh nhìn lại, để chắc chắn không nhận sai người.
"Thiên Võ?"
Lão cường giả Huyết Y Môn thần sắc đại biến, bước chân cũng lui lại.
"Ta sẽ không giết ngươi".
"Trở về báo cho môn chủ của nhà ngươi biết, ngày khác ta sẽ viếng thăm".
"Cút".
Triệu Bân đã khoác tấm hắc bào lớn lên người, từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, thần diễn xuất lại nhập vào người hắn, diễn xuất vô cùng chân thật, cộng thêm năng lực của võ hồn khiến cho khung cảnh xung quanh hắn lạnh lẽo như băng, lại có thể toát ra uy nghiêm vô thượng, cứ như là một vị cảnh giới Thiên Võ thứ thiệt.
Nhìn về phía trước.
Lão cường giả Huyết Y Môn kinh sợ, thân thể run rẩy, sắc mặt ảm đạm.
Lúc trước, lão ta đắc ý từng bước một đi tới.
Bây giờ, lão ta lại từng bước một lui về phía sau, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi vô cùng, sợ đến mức muốn són cả ra quần, ở đâu lại xuất hiện một vị cảnh giới Thiên Võ.
Vèo!
Lão ta ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Cảnh giới Thiên Võ đã lên tiếng, vậy thì phải nhanh chân bỏ chạy, chậm thêm một chút thì chắc chắn sẽ toi mạng.
Phù!
Trong lòng Triệu Bân thở phào nhẹ nhõm.
Việc hù dọa người này hắn đã làm đến mức vô cùng thành thục.
"Ngài là...!Hồng Uyên tiền bối?"
Tử Linh khẽ động, dò xét nhìn Triệu Bân.
"Hự...".