Vô Thượng Luân Hồi


Không lâu sau, cửa địa cung được mở ra
Hai người họ vội vã bước vào, Phù Dung nằm im lặng bên trên như một bức tượng băng.

Mỗi lần đến đây Triệu Uyên đều nước mắt lưng tròng.

Mà những lời trước đây của Triệu Bân lại thắp lên niềm hi vọng trong ông ấy.

“Tú Nhi, làm thế nào đây?”
“Đợi! Đợi đến trăng tròn!”
Nguyệt Thần lạnh lùng nói, chiêu hồn vào đêm trăng tròn thì khả năng cứu sống sẽ càng lớn.

Trong mấy giây đó, Triệu Uyên cũng nhìn Triệu Bân mấy lượt
Cuối cùng ông ấy cũng không mở lời hỏi, là một người cha, ông ấy không thể tạo áp lực quá lớn cho con mình.


“Sẽ cứu sống được!”
Triệu Bân mỉm cười an ủi.

Tiện thể còn liếc nhìn hoa Hồn Linh trong túi càn khôn
Ngày trăng tròn.

Xem hoàng lịch thì còn hai ba ngày nữa là đến.

Hai đóa hoa Hồn Linh, cộng thêm cây đèn Trường Minh, mẫu thân hắn sẽ trở về lại với nhân gian.

“Cha, cẩn thận với đại trưởng lão!”
Triệu Bân dừng suy nghĩ rồi từ từ nói.

Triệu Uyên chau chặt mày, ông ấy hiểu được ý của Triệu Bân, hắn đã phát hiện ra gì sao?
Triệu Bân không nói rõ, vì vẫn chưa chắc chắn.


Vào thời khắc quan trọng này, đề phòng vẫn tốt hơn.

Lão ta tàn nhẫn, độc ác như thế, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Đến nửa đêm Triệu Bân mới ra khỏi địa cung.

“Sao ngươi trốn ra ngoài được thế?”
Nhóc mập đen vẫn còn ở đó, hắn ta chọt Triệu Bân một cái.

“Chuyện này...!Nói ra thì dài dòng lắm!”
Triệu Bân hít một hơi đầy tâm trạng.

Suốt chặng đường đó, hắn chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ “trắc trở”.

Có thể sống sót quay về đã là kỳ tích.

“Có sư phụ là thiên hạ đệ nhất tuyệt thật!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận