Thằng nhóc tóc tím cười hehe, đấy là vinh dự to lớn mà.
Triệu Bân mỉm cười, nhìn sang Triệu Uyên.
Triệu Uyên hiểu ý, vội vã đi trước dẫn đường.
Triệu Bân đã nói trước với ông ấy từ sớm, Hồng Uyên sẽ chiêu hồn vào ngày trăng tròn.
Hắn biết, mọi người đều đã mất hết sự sáng suốt.
Bao gồm cả bọn Tiểu Linh Lung, cũng cùng nhau đi vào phòng của Triệu Uyên
Ù!
Một âm thanh vang lên, cửa địa cung lại được mở ra.
Ây dà!
Mọi người đều nheo mày, không ngờ trong phòng còn có cơ quan.
Sau khi vào trong địa cung, mọi người đều nhích mày rồi lại chau mày.
“Đây là...”
“Thê tử của ta, mẹ của Triệu Bân!”
Triệu Uyên không che giấu, lúc nói chuyện thì ánh mắt đầy vẻ bi thương.
“Chuyện này...”
Mọi người ngước mắt nhìn nhau, đặc biệt là lão Huyền Đạo, ở trong thành Vong Cổ lâu như thế, đương nhiên ông ta biết quá khứ của Triệu Bân.
Nhiều năm về trước, mẹ của Triệu Bân đã qua đời nhưng thật không ngờ, xác vẫn còn được giữ lại, Triệu Uyên đã thay xà đổi cột sao?
Ông ta biết thì những người khác cũng biết, ai cũng nghe nói không ít
“Đấy là...!Đèn Trường Minh sao?”
Tử Linh thầm thấy kinh ngạc trong lòng, cô ta đang nhìn chiếc đèn đá đặt trên giường băng ngọc.
Cô ta cũng chỉ mới nghe nói về nó, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, không ngờ nhà họ Triệu lại có vật trong truyền thuyết này.
“Phù Dung?”
Tiểu Linh Lung khẽ lẩm bẩm, hình như có quen mẫu thân của Triệu Bân
Người phụ nữ đang nằm trên giường băng ngọc đó có tên tuổi ngang ngửa với Đào Tiên Tử.
Đều là thợ thêu của hoàng tộc.
Một người là Song Phượng Đào Hoa, một người là Đơn Phượng Phù Dung, cả hai đều nổi danh khắp thiên hạ.
Nhưng rất nhiều năm về trước, Phù Dung đã biến mất khỏi thế gian, không ai biết bà ấy đã đi đâu.
Thật không ngờ, lại làm vợ của Triệu Uyên ở thành Vong Cổ.
Niềm vui này thật sự khiến cô bé cảm thấy quá bất ngờ.
“Ta tìm các vị đến đây, là để chiêu hồn cho bà ấy!”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
.