Triệu Bân quệt nốt vệt máu mũi rồi mặc huyền bào tị thế vào.
“Được!”
Phượng Vũ vừa bất ngờ vừa vui sướng.
Hắn định nhấc người dậy và tới khổ ngục rồi đây.
Triệu Bân tạo ra chiếc áo này chắc hẳn là sự chuẩn bị cho chuyến đi tới khổ ngục.
Không dám nấn ná quá lâu, Phượng Vũ lặng lẽ trốn ra khỏi khu vườn.
Ở bên này, Triệu Bân nốc một ngụm linh dịch, đeo kiếm Long Uyên lên ưng, giắt kiếm Tử Tiêu ngang hông, cầm theo túi Càn Khôn, chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy mới trốn ra ngoài.
Sở dĩ phải cẩn trọng như vậy vì hắn không muốn bị kẻ khác phát giác.
Không chỉ có một thế lực đang nhìn chằm chằm vào hắn, lần trước lưu lạc ở bên ngoài chính là ví dụ tốt nhất.
Bao nhiêu người muốn thấy hắn chết, thế nên phải cẩn thận mới đi xa được.
Tại một con ngõ nhỏ tối tăm trong thành, hắn lặng lẽ chui ra.
Khi xuất hiện lần nữa, Triệu Bân đã cưỡi lên khoái mã.
Lần này hắn không định dùng tới tọa kỵ vì ngoại hình của Đại Bằng quá bắt mắt, rất dễ bị nhận ra.
Ở bên ngoài thành, một con vân hạc chao liệng trên tầng không, Phượng Vũ đứng ngay trên đó.
Hai người một trên một dưới chạy thẳng về phía Đông.
Khổ ngục cách nơi này không gần, phải hơn một nghìn dặm.
Người nào từng trải đôi chút cũng biết khổ ngục ở đâu.
Răng rắc! Răng rắc!
Dù cưỡi ngựa rất nhanh nhưng Triệu Bân cũng không nhàn nhã, tiếng kêu răng rắc trong cơ thể không ngừng vang lên, thậm chí khiến con ngựa mà hắn đang cưỡi cũng phải nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao người đang cưỡi nó lại phát ra thứ âm thanh này, như thể thân mình sẽ rời rụng ngay lập tức.
Với cả, tại sao tên này nặng thế! Chí ít cũng phải cả trăm cân.
Triệu Bân tiện tay lấy ra một lá bùa nhẹ thân, gắng sức giảm bớt trọng lượng.
Con ngựa hí dài, gánh nặng đã giảm bớt, chân tay cũng nhanh nhẹn hơn.
Đợi khi vào rừng nó đã lao vun vút như một cái bóng, nếu cho nó thêm một lá bùa tốc hành chắc chắn còn nhanh hơn, nhưng nó chỉ là ngựa, khác với Đại Bằng.
Nếu dán bùa tốc hành cho nó, nó không đâm vào tường mới là lạ.
“Hửm?”
Triệu Bân nhíu mày, đột ngột quay đầu lại, ngẩng mặt nhìn lên.
.