Xoẹt! Xoẹt!
Mặt đất bên dưới vỡ ra, những sợi dây mây dài như những xúc tua mỏng bay vụt lên trời, cố gắng quấn lấy Đại Bằng, tốc độ nhanh như tia chớp, mỗi sợi dây mây đều nhọn hoắc, nhìn màu sắc của nó, có lẽ là cực độc.
“Cút!”
Phượng Vũ lạnh lùng nói, thân kiếm được chân nguyên quấn quanh, chém thật mạnh.
Xoẹt! Xoẹt!
Dây mây cực kỳ cứng, kiếm chém xuống mà cứ như chém vào miếng sắt.
Ánh mắt Triệu Bân trở nên lạnh buốt, vung tay lên, lá bùa nổ được ném xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Màn đêm yên tĩnh, tiếng nổ mạnh cứ vang vọng.
Vấn đề là, bùa nổ không có tác dụng gì với cây mây, hiệu quả nổ không đủ mạnh, cây mây quá cứng, độn mộc ở cảnh giới Địa Tàng là thứ mà bùa nổ không thể phá hủy.
“Thú vị đấy”.
Pháp sư cười cười, không thèm nhìn Phượng Vũ, chỉ nhìn Triệu Bân.
Cảnh giới Chân Linh nho nhỏ mà lại có một lượng bùa nổ lớn như thế khiến lão ta bất ngờ, cùng với con chim màu lông tạp nham kia, càng nhìn càng thấy quen quen mắt, hình như là gặp ở đâu đó rồi.
“Nhà họ Triệu… Triệu Bân”.
Nhìn cách đó mấy trăm mét, pháp sư khẽ híp đôi mắt già nua lại.
Xem đi! Đại Bằng chói mắt thế có mà, chỉ cần thấy nó một lần rồi chắc chắn sẽ nhận ra được.
“Lần này thu hoạch lớn rồi đây”.
Ánh mắt pháp sư bắt đầu pha lẫn sự thích thú, lại tạo một ấn quyết.
Khi ấn quyết dừng lại ở một hình ảnh nào đó thì quả cầu lửa đầy trời lại thay đổi hình dạng, biến thành một quả cầu băng, sau đó hết viên này đến viên khác nổ tung, hóa thành những mũi băng sắc nhọn, gọi là mưa băng cũng không đủ để miêu tả, nó bao phủ cả bầu trời, tấn công toàn diện đến cùng, ý đồ rất rõ ràng, đó là khiến Đại Bằng phải rơi xuống, chạy? Chạy đằng trời?
Phập! Phập!
Triệu Bân và Phượng Vũ đẫm máu, chân nguyên bảo vệ đã bị phá vỡ.
Khiến Đại Bằng cũng bị mũi băng nhọn đầy trời chém tạo thành những vết máu, gặp phải tấn công thế này thì chẳng thể bay lên được, nó nhanh chóng bị một sơi dây mây quấn lấy móng vuốt, kéo xuống dưới, rồi lại không kéo được.
“Cẩn thận”.
Phượng Vũ khẽ nhắc nhở.
Bởi vì dưới mặt đất đột nhiên mọc lên những thanh giáo nhọn bằng đá, cắm đầy đất.
.