Tuyệt kỹ ném người của thiếu chủ Triệu gia vẫn được việc lắm, đánh tới đánh lui, ném một hồi pháp sư lại khụ ra một ngụm máu, đánh tí nữa tim Phượng Vũ lại run lên.
Nếu là cô ta, chắc giờ đã bị ném thành tro rồi.
Từ đó có thể thấy:
Pháp sư cảnh giới Huyền Dương cao nhất mới có thể gắng gượng được như vậy.
Bị Triệu Bân ném không biết bao nhiêu lần vẫn còn sức gào thét.
Trận chiến này, cũng khá là thú vị.
Đều là võ tu cả.
Một pháp sư Huyền Dương tầng cao nhất.
Một chiến sĩ cảnh giới Chân Linh.
Không dùng đến bất kỳ bí thuật nào, cách đánh chỉ là ném qua ném lại cực kỳ cổ điển.
Phượng Vũ nghĩ chắc pháp sư cũng thất vọng lắm, không phải lão ta không muốn dùng bí thuật mà là đối thủ không cho lão cơ hội đó, mấy lần đánh bay Triệu Bân, nhưng hắn vẫn dán lại như cao da chó, đừng nói là kết ấn, thở một hơi thôi còn khó nữa là.
Gào! Gào!
Tiếng rồng ngâm kháng hồn vang vọng trong cuộc chiến.
Là Hổ Gầm Long Ngâm, dù có ném người hay chiến đấu thì cũng có tiếng của võ hồn, khiến đầu pháp sư muốn nứt ra đến nơi, tinh thần cứ bị tổn thương từng chút một.
Ầm! Ầm!
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
Khi Triệu Bân lùi lại thì Phượng Vũ sẽ nhào lên.
A…!
Pháp sư rít gào, tức giận không thể tả.
Lão ta là cảnh giới Địa Tàng! Công pháp thiếu hụt, một ngày Huyền Dương, một ngày Địa Tàng.
Vấn đề là, lão ta lại đánh với Triệu Bân khi là Huyền Dương.
Thiếu chủ Triệu gia này đúng là thứ súc sinh.
“Kết thúc rồi”.
Triệu Bân hét lớn một tiếng, một cú quật cuối cùng.
Bấy giờ, màu máu cực kỳ chói mắt.
Nơi Triệu Bân ném xuống, kiếm Long Uyên đang dựng thẳng, mũi kiếm chĩa lên, đó chính là kiếm Ngự Hồn hắn lấy ra khi đang ném người, cũng vì một cú này.
Phập!.