Vô Thượng Luân Hồi


Ông già mặc áo vải thô cuối cùng cũng nở nụ cười tươi.

Chờ đến nửa đêm mới cho ta chút phúc lợi đấy.

Chỉ cần có công pháp, làm trưởng lão danh dự cũng được, cái danh thôi mà, rảnh rỗi thì hiển linh tí, ông ta làm được.

“Còn lại thì lấy đan dược ra đổi”.

Triệu Bân lấy một viên tinh khí đan, nhai rồm rộp như nhai kẹo.

“Ngươi có thú hỏa không tầm thường, hoàn toàn có thể làm luyện đan sư”.

Ông già vừa xem công pháp vừa nói, có gì không tốt chứ, ngươi cứ nhìn chằm chằm đan dược cũng được, nếu cần bạc, ông đây kéo một xe đến cho ngươi.

Đan dược khó tìm, đúng là một vấn đề nan giải.

Nếu còn ở Thiên Tông thì đương nhiên không khó, vấn đề là, ông ta đang không ở Thiên Tông nữa.

“Sư phụ nói sẽ dạy ta vào lúc khác”.

Triệu Bân lại bắt đầu nói dối.

Cần gì ông già mặc áo vải thô nói, từ khi có được thú hỏa, hắn đã suy nghĩ chuyện này rồi.

Nhưng tiếc là Nguyệt Thần đang ngủ say dưỡng hồn, vẫn chưa kịp làm gì.

Trước đó, hắn cần thật nhiều đan dược nâng cấp tinh thần hơn nữa.

Một là để tôi luyện binh khí, hai là để vẽ bùa, ba là để chuẩn bị cho việc luyện đan! Nguyệt Thần là thần, cô ta chắc chắn hiểu phép luyện đan.

“Sư phụ nhà ngươi chuyện gì cũng biết nhỉ”.

Ông già mặc áo vải thô đứng dậy, đánh giá cực kỳ cao về lão tiền bối đó.

Điểm này, nhìn đồ nhi của ông ấy là biết ngay.

Ông ta đi rồi, thật sự dùng đến thuật xuyên tường, như đi vào chỗ không người, nháy mắt liền biến mất.

Nhân lúc có ánh trăng, về nghiên cứu công pháp chút.

Rảnh rỗi thì đi tìm chút đan dược, cố gắng lấy được toàn bộ công pháp, cũng tránh cho ngày sau nảy sinh biến cố.

Sáng sớm, cửa hàng binh khí mở cửa.

Không chờ khách khứa đến, người thu mua binh khí lại tới, ra tay cực kỳ mạnh.

Cùng lúc đó, Liễu Thương Không cũng đang chờ ở quán rượu.

Lão ta chọn nhã gian, dùng rượu ngon, mà còn chuẩn bị cả quà nữa, chỉ chờ ông già mặc áo vải thô đến.

Năm đó, lão ta cũng làm vậy để mời Tư Không về.

Nhưng tiếc là không phải ai cũng giống nhau.

Không phải ai cũng nể mặt Liễu gia, ví dụ như ông già mặc áo vải thô.

Ông già đó không rảnh để quan tâm đến lão ta.

Suốt ba canh giờ liền mà vẫn không thấy ông già mặc áo vải thô đâu.

“Tốt, tốt lắm”.

Liễu Thương Không hừ lạnh, khí lạnh tỏa ra, sự lạnh lẽo trong mắt bắn ra tứ phía.

“Làm chuyện tốt thì cũng gian nan mà”.

Quản gia ở bên cạnh nói nhỏ với lão ta, ý nghĩa cũng rõ ràng.

Ông già mặc áo vải thô đó sâu không lường được, không mời nổi thì cũng không nên gây thù.

“Luyện khí sư có rất nhiều, không thiếu ông ta”.

Liễu Thương Không hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cửa hàng binh khí Triệu gia lại hết binh khí rồi.

Mấy lần rồi nhỉ, đây là lần thứ mấy rồi, vừa mở cửa đã bị người ta mua sạch.

“Nhiều tiền ghê”.

Triệu Bân tặc lưỡi, vẫn vô cùng bình tĩnh.

Dù gì cũng là kiếm được tiền, hắn không lỗ.

So với hắn, thì đối phương không còn bình tĩnh lắm rồi.

Vẫn là quán rượu, nhóm mấy ông chủ của mấy gia tộc họp lại, sắc mặt xanh lè.

Không trụ được nữa, bọn họ không trụ nổi nữa rồi.

Kết hợp tài lực lại vẫn không đánh đổ được cửa hàng binh khí Triệu gia.

Dùng tiền đập là không thể, các gia tộc phải ra tay mới được.

Triệu gia có luyện khí sư, rất khó tấn công, nhưng tiếc là bọn họ đến giờ vẫn không biết luyện khí sư đó là ai.

Không ai biết, nhưng Liễu Thương Hải thì biết.

Quản gia đã truyền lời cho lão ta, rằng là tìm ra được luyện khí sư rồi, lại còn là cảnh giới Huyền Dương, không phải cảnh giới Huyền Dương bình thường đâu.

Gia chủ đích thân mời mà còn không được.

Chiến lược lũng đoạn của lão ta không hề sai.

Cướp lấy luyện khí sư và mua sạch binh khí Triệu gia, có trước có sau, tiền tuy tốn nhưng mua được binh khí, sau này còn bán được, nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tiền mua binh khí dần dần rồi sẽ thu về được.

Nhưng tiếc là lão ta đã đánh giá nhầm luyện khí sư đó rồi.

Bản tộc mặc dù đã tìm ra được, nhưng người đó lại không nể mặt!
Lần này thì hỏng rồi.

Cộng thêm việc Tư Không mất tích, tình hình của lão ta bây giờ chính là thế cưỡi trên lưng cọp, không đào ra được luyện khí sư, nói gì cũng là toi công.

Đêm đến, Triệu Bân lại khóa cửa phòng.

Tối nay, hắn không luyện binh khí nữa mà dùng sấm sét và lửa để mài giũa kiếm Long Uyên.

Lần này mới chính là thuật luyện khí thực thụ.

Mặc dù vẫn thiết cứng cáp, nhưng tu vi của hắn lại thấp, không thể khiến thiên lôi tạo ra uy lực chân chính được, cho nên quá trình mài giũa mới cực kỳ chậm chạp.

Soạt!
Ông già mặc áo vải thô có chuẩn bị từ trước, lấy một cuốn sách cổ ra.

“Thiên Lôi kiếm quyết”.

Triệu
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui