Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Bân lau vết máu trên khóe miệng, lấy ra một đống bùa nổ, vốn dĩ hắn không muốn dùng chúng bởi vì sẽ tiêu hao chân nguyên, nhưng xem ra bây giờ, hắn phải cho gã nổ tung trời rồi.

Rầm! Bùm!
Bước chân của gã cao to mạnh mẽ nặng nề, khí chất cuồng bạo dâng lên.

Chặn! Cấm!
Người yểm trợ không ít, họ vây xung quanh, thi triển cấm pháp để trói buộc, một hai người thì có thể vô dụng nhưng nhiều như vậy có lẽ sẽ khác.

Động tác của gã cao to trở nên chậm chạp hơn nhiều.

Vù! Vù! Vù!
Triệu Bân có đầu óc phán đoán nên lập tức bay tới bay lui bên cạnh gã cao to.

Khi Triệu Bân lui về lần nữa, cơ thể của gã đã bị hắn dán đầy bùa nổ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trong lòng kinh ngạc, tên này lấy đâu ra nhiều bùa nổ vậy.


Nếu cái này phát nổ, chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.

Bùm! Bùm! Rầm!
Vừa nói nổ là đã nổ ngay, từng tấm từng tấm bùa nổ, tấm này nổ xong là tới tấm khác ngay.

Gã cao to vạm vỡ, đã bị bùa nổ đến mức phải lùi lại, cuối cùng cũng bị phá lớp phòng ngự.

Ừng ực!
Đừng nói là người khác, đến Xích Yên cũng nuốt nước bọt.

Cũng may bùa nổ dễ dùng, đừng nói kẻ bị cho nổ, chỉ đứng nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Phụt!
Triệu Bân phun ra một ngụm máu.


Dùng bùa nổ sẽ tiêu hao chân nguyên, nó làm người hắn cạn kiệt rồi.

Khói lửa tan đi, con rối cao to cũng không nhìn ra hình người nữa.

Thế nhưng, gã vẫn chưa ngã xuống, vẫn còn đang vung cây gậy sắt của mình, đây là con rối chỉ có xác không hồn, rõ ràng không biết đau, đó chính là một công cụ giết người.

“Cương cân thiết cốt sao?”
Triệu Bân sửng sốt, không phải uy lực của lá bùa không đủ, là vì cơ thể của gã quá khủng bố.

Nhiều bùa nổ như vậy, dày thành một xấp nhưng điều đáng nói là không thể khiến đối phương bị nổ bay.

“Chú ấn trong đầu của gã”.

Một tiếng thì thầm đột nhiên vang lên xung quanh.

Hóa ra là một lão binh xẹt ngang bầu trời, một lính không quân, ngụ ý rõ ràng, phá vỡ ấn chú của con rối thì gã sẽ không thể tác oai tác quái như vậy nữa.

Keng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận