Vô Thượng Luân Hồi


Đến tận lúc này, nữ soái Xích Diễm mới chuyển tầm mắt từ bản đồ sang Triệu Bân, cô ta có nghe tướng quân huyền giáp nói là có một võ tu cảnh giới Chân Linh nho nhỏ đã tìm thấy người điều khiển xác sống nên mới cứu được thế bại trận.

“Kính chào tiền bối, kính chào tướng quân”.

Triệu Bân vẫn là người hiểu lễ nghĩa, vội vàng chắp tay cúi người.

Dù đối phương không hề thể hiện chút uy thế nào, nhưng hắn vẫn thấy đầy áp lực.

Tranh thủ chút thời gian, hắn còn lén liếc sang nhìn Nguyệt Thần.

Thấy Tú Nhi… Thật sự bế quan rồi hắn mới yên tâm.

Những lúc quan trọng thế này thì không thể có bất kỳ điều gì gây rối, cũng chẳng dám.

Thống soái quân Xích Diễm đấy, hôm nay hắn đừng hòng đi đâu nữa.

Trăm ngàn quân Xích Diễm, mỗi người nhổ ngụm nước bọt thôi là đủ để làm hắn chết đuối rồi.


“Không cần đa lễ”.

Nữ soái mỉm cười, không thể làm ra vẻ vì là Chuẩn Thiên.

Có lẽ là do nhìn Triệu Bân khá thuận mắt.

Nếu không phải là tướng thủ biên cương, người chỉ có tu vi Chân Linh cũng dám xông pha ra chiến trường… Cũng không nhiều.

Ánh mắt của cảnh giới Chuẩn Thiên khá sắc bén, dù Triệu Bân đã đeo mặt nạ da người nhưng cô ta vẫn muốn nhìn xuyên qua nó, nhưng càng nhìn thì càng thấy võ tu nho nhỏ này không hề đơn giản, khí huyết dồi dào, chân nguyên tinh túy, cả thứ sát khí tạo thành từ địa hỏa và thiên lôi cô ta cũng nắm bắt được.

“Có muốn vào Thiên Tông không?”, nữ soái cười nói.

Lời đó khiến Triệu Bân khá là ngạc nhiên, cũng lúng túng không kịp trở tay.

Những lời dạo đầu này khiến hắn cảm thấy lo sợ vì thường xem trọng.

Cả tướng quân huyền giáp bên cạnh cũng nhướng mày.


Đây là lời mời ư? Thống soái quân Xích Diễm đích thân mời, từ trước đến nay chưa từng có!
“Tên này, thật sự bất phàm như vậy ư?”
Tướng quân huyền giáp lặng lẽ nói thầm, bất giác nhìn Triệu Bân thêm vài lần.

Tiếc là ánh mắt không đủ sắc nên chẳng thấy được gì.

“Đừng trả lời vội”, nữ soái Xích Diễm cười khẽ, vung tay, khối ngọc Mai Tử đã ở trước mặt Triệu Bân: “Nếu hôm nào suy nghĩ kỹ rồi thì dùng khối ngọc bội này đến Thiên Tông tìm Lý Huyền Thương”.

“Cảm… Cảm ơn tiền bối”.

Triệu Bân hốt hoảng nhận lấy, suy nghĩ hơi mơ hồ.

“Ngươi ra ngoài trước đi”, nữ soái lại nói.

“À”.

Triệu Bân đáp, xoay người chuẩn bị đi.

“Đi đâu đấy”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận