Không biết khi nào Triệu Bân mới rút tay về, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã quỵ.
Nữ soái cũng không khá hơn là bao nhiêu, đi được vài bước đã ngất.
“Tiền bối”.
Triệu Bân đi tới đỡ nữ soái, biết tại sao cô ta lại ngất xỉu.
Đúng là hắn luyện hóa sát ý, nhưng cũng có nữ soái lặng lẽ chống đỡ nên mới hao tổn sức mạnh, kiệt sức thế này.
Có thể thấy, kẻ mang cảnh giới Thiên Võ làm cô ta bị thương… Đáng sợ đến mức nào.
Cuối cũng vẫn khá tốt.
Vết chém đó đã bị luyện hóa, miệng vết thương cũng đã khép lại.
Triệu Bân không làm phiền, nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường.
Nữ soái ngủ rất yên tĩnh, cũng chỉ có trong giấc ngủ say cô ta mới có thể lộ ra vẻ mặt chân thật nhất.
Thống soái Xích Diễm quát tháo trên chiến trường cũng có sự dịu dàng của người con gái.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên vầng trán tái nhợt của cô ta còn hiện lên sự mỏi mệt khó giấu.
Đây chính là một người lính.
Nếu giờ phút này có tiếng trống trận vang lên, cô ta vẫn sẽ khoác lên chiếc bào.
“Xin phép ra ngoài”.
Triệu Bân chắp tay chào, lẳng lặng lui ra ngoài.
Có lẽ sức mạnh bị hao tổn quá nhiều nên chân cứ như nhũn cả ra, thậm chí lúc ra khỏi lều trại hắn còn suýt té ngã.
“Ôi thằng bé đáng thương của ta”.
Tướng quân huyền giáp giữ hắn lại.
Thế cũng chẳng là gì, vấn đề là ánh mắt ông ta nhìn Triệu Bân lại có vẻ sùng bái.
“Nữ soái đâu?”
“Đang ngủ rồi”.
“Huynh đệ, ngươi vất vả rồi, xem ngươi mệt thế nào kìa”.
Tướng quân huyền giáp đỡ lấy Triệu Bân, phủi đi bụi đất trên quần áo hắn.
Lời của ông ta cực kỳ tri thức: Cả Đại Hạ này… Chỉ có ngươi là nhất.
“Nên làm thôi”.
Triệu Bân cười mệt mỏi, cũng không biết ẩn ý đằng sau câu nói đó.
Câu “nên làm” của hắn vẫn có sức sát thương rất lớn, khóe miệng của tướng quân huyền giáp cứ giật giật.
.