Một cao thủ Địa Tạng đúng chuẩn.
Chỉ không biết là người của thế lực nào.
Cạc!
Đại Bằng và Triệu Bân tâm ý tương thông, nó gắng sức vỗ cánh.
Hắn cũng muốn dùng bùa tốc hành lắm, thế nhưng thứ này đã hết mất khi hắn nuốt ma huyết trước đó rồi.
Vì thế, tốc độ của hắn rơi vào thế hạ phong.
Người áo đen là cao thủ Địa Tạng, con huyết lang mọc cánh kia cũng là tọa kỵ cảnh giới Huyền Dương, tốc độ cực nhanh, giống như một ánh sáng đỏ lướt ngang bầu trời, khoảng cách của nó với Đại Bằng bỗng chốc được rút ngắn rất nhiều.
Đại Bằng lao thẳng xuống, xuyên qua dãy núi, sau đó bị bắt về linh giới.
Triệu Bằng sải bước Phong Thần, giống như một bóng đen xuyên qua rừng cây, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
Không sai.
Hắn đúng là kẻ đen đủi, đi tới đâu cũng gặp truy sát.
Uỳnh!
Người áo đen đuổi tới nơi, từ trên trời lao xuống, hạ cánh xuống đất tạo ra tiếng ồn cực lớn.
Khí thế mạnh mẽ của cảnh giới Địa Tạng hình thành nên một vầng khí hình tròn, nghiền nát các tảng đá khiến chúng vỡ vụn, cây cổ thụ cao chọc trời cũng đổ gãy ngang hông, để cả Triệu Bân cũng bị dư chấn hất văng ra ngoài.
Phụt!
Triệu Bân lảo đảo đứng dậy, phun thêm một búng máu.
“Tiểu tử, chân tay nhanh nhẹn gớm nhỉ!”
Người áo đen cười khẩy, giống như u linh dưới địa ngục, bước từng bước ra khỏi bóng tối.
“Từ đâu đến?”
Triệu Bân cố gắng đứng vững, dù chết cũng phải chết cho rõ ràng.
Tên áo đen chỉ cười chứ không đáp, dùng một tay tạo ấn quyết.
Đợi khi hắn ta đứng vững, một cỗ quan tài bằng đá trông rất cổ xưa dần dần trồi lên khỏi mặt đất.
“Tộc xác chết!”
Triệu Bân vừa nhìn đã nhận ra, kẻ này dùng tới cả thuật trầm quan, không cần hỏi thêm nữa.
“Bao nhiêu người của tộc xác chết chết vì ngươi, phải chăng ngươi cảm thấy rất tự hào”.
Nụ cười khinh miệt của tên áo đen có thêm chút dữ tợn.
Sau trận chiến, qua nhiều phen điều tra do thám, hắn ta mới biết đến tên võ tu nhỏ bé này, hắn tìm ra vị trí của người thao túng con rối từ xác chết, đến mức cường giả trong tộc xác chết gần như chết hết.
Món nợ này đương nhiên phải tìm Triệu Bân để tính toán.
.