“Chiến trường của cảnh giới Thiên Võ, sư tôn của ngươi...!rất bá khí đấy!”, Chư Cát Huyền Đạo vừa điêu khắc gỗ vừa chậc lưỡi cảm thán: “Chỉ cần một người mà có thể đánh cho năm cao thủ Thiên Võ đại bại”.
“Chiến trường của cảnh giới Thiên Võ?”, Triệu Bân có hứng thú.
“Người đời không thấy được, nhưng quả thực có tồn tại”.
Tử Linh mỉm cười, còn có nhã hứng liếc mắt nhìn Triệu Bân.
May mà trong thời gian ấy Triệu Bân không dùng thân phận của Hồng Uyên để hù dọa ai, nếu không, cả hoàng triều Đại Hạ sẽ ngơ ngác mất.
Một người đã đỉnh lắm rồi, nếu thêm người nữa, chắc có thể bay thẳng lên trời luôn.
“Nhặt được không ít chiến lợi phẩm nhỉ!”, tên nhóc tóc tím chọt chọt Triệu Bân.
“Ta...!đi đánh trận mà!”
Triệu Bân đáp lại với vẻ nghiêm túc.
Nhưng lọt vào mắt của mọi người lại biến thành ngoan cố.
Nhất là Xích Yên, lão nương nhìn thấy ngươi nhặt được không ít binh khí rồi nhé.
Bầu không khí vẫn rất hòa thuận.
Một trận chiến ập đến quá đột ngột, thái bình vẫn tốt hơn, cửa hàng binh khí này rất yên bình.
Xoạt!
Khi họ đang nói chuyện thì một con bồ câu từ trên trời lao xuống, rơi vào lòng lão Huyền Đạo.
Chư Cát Huyền Đạo buông dao khắc, lấy ra một mảnh giấy nhỏ trên con chim.
Đọc xong, ông ta đứng bật dậy, nụ cười tươi tắn trên gương mặt bỗng chốc khó coi vô cùng.
“Sao thế?”
Lão mập nhận lấy mảnh giấy.
Đọc xong, sắc mặt lão ta còn khó coi hơn cả Chư Cát Huyền Đạo.
“Toàn quân bị tiêu diệt?”
Xích Yên và nhóc tóc tím nhìn sang, mặt ai cũng trắng như tờ giấy.
“Một đám điên khùng!”
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập chửi bới ầm ĩ, cơn giận không thể nào che giấu được.
“Chuyện gì thế?”
Triệu Bân, nhóc ham tiền, tên mập đen thui đều nhìn về phía Xích Yên và nhóc tóc tím.
“Một trăm linh tám đệ tử chân truyền của Thiên Tông tiến vào vùng đất ma...!bị tiêu diệt sạch”.
Nhóc tóc tím hít một hơi thật sâu, sau đó xách bình rượu lên, đổ rượu ra đầy đất.
“Đất ma?”.