Triệu Bân lặng lẽ nhìn theo, mặc dù có lòng muốn giúp nhưng khổ nỗi, đèn Trường Minh đã hỏng rồi.
Trừ khi tìm được một chiếc đèn khác.
Nhưng khả năng này gần như bằng không.
Ầy!
Dưới ánh trăng, hắn cũng quay người bỏ đi.
Hắn quay về lại nhà họ Triệu thì không tránh khỏi việc bị cha mẹ giáo huấn cho một trận.
Nghe thôi là được rồi, vì gần như không thể giải thích rõ được.
Mấy ngày sau đó, hiếm khi nhìn thấy Triệu Bân ra ngoài, hắn chỉ ru rú trong phòng, nghiên cứu xe bắn tên.
Cây cung tên cuối cùng đã bị hắn tháo ra.
Không xem thì không biết, xem rồi thì hoảng hồn.
Cấu tạo của xe bắn tên thật sự vô cùng phức tạp, nếu không phải là chân truyền, muốn phỏng theo để làm lại thì khó như lên trời, dù cho hắn có thiên phú nhưng nghiên cứu bốn năm ngày cũng không hiểu được nên cũng khó trách những thế lực bình thường không có được loại vũ khí lợi hại thế này.
Có điều, hắn không gấp.
Rồi sẽ có một ngày hắn nghiên cứu đâu ra đó.
Ngày thứ chín, tên mập đã đến.
Đi cùng với hắn ta còn có người trung niên áo đen.
“Ít nhất cũng là cảnh giới Địa Tạng tầng tám”.
Triệu Bân thấy thắc mắc, nhưng hắn chưa từng gặp người áo đen trung niên này, cũng không biết tên mập đã quen biết với nhân vật có thực lực như thế từ khi nào, hơn nữa, hắn ta còn luôn đi sau lưng tên mập, vẻ mặt đầy cảnh giác, nhìn sao cũng giống thị vệ.
“Nhóc con, ta phải đi đây”, tên mập mỉm cười và nói.
“Đi à?”, Triệu Bân nhích mày.
“Người nhà ta đến đón ta rồi!”
“Chuyện này...”
Triệu Bân hơi bất ngờ, vừa nói vừa lén nhìn người trung niên áo đen.
Không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng ra được một số tình tiết, tên mập có huyết mạch không tầm thường nên lai lịch cũng sẽ không tầm thường, không chừng lại là đệ tử lưu lạc bên ngoài của gia tộc lớn ẩn cư nào đó, bây giờ đã được tìm thấy nên đương nhiên phải quay về nhận tổ quy tông.
Có điều không biết là thế lực phương nào thôi.
Thị vệ là Địa Tạng cấp tám thì sao có thể là một gia tộc bình thường được.
Nếu đã là chia ly thì đương nhiên là phải bi thương rồi.
Tên mập đến đột ngột mà đi cũng bất ngờ.
.