Triệu Bân lẳng lặng đứng đó ngẩn người, máu chảy đầy đất, xác chất đầy nhà trông mà phát sợ, dù hắn ăn nằm trên chiến trường, từng thấy núi xác biển máu nhưng vẫn cảm thấy run sợ, đó đều là người trong tộc, trong đó cũng có rất nhiều người không hay biết gì, nhưng phụ thân hắn lại giết hết sạch.
“Lại đây”.
Triệu Uyên thản nhiên nói, đang nói với Triệu Bân.
Triệu Bân không nói gì, giẫm lên máu tươi, đi về phía trước.
Nói thật ra, phụ thân của ngày hôm nay khiến hắn có cảm giác xa lạ mà trước nay chưa từng xuất hiện.
“Quỳ xuống”.
Triệu Uyên nói thế, nó có sự uy nghiêm của người làm cha và người làm tộc trưởng.
Bịch!
Triệu Bân khuỵu gối, quỳ xuống trước từ đường, trên kia… Đều là bài vị của tổ tiên.
“Từ hôm nay trở đi, con chính là tộc trưởng Triệu gia”.
“Phụ thân”.
“Dập đầu”.
Triệu Uyên lên tiếng cực kỳ dứt khoát, giọng ông ta không còn sự hiền hòa của phụ thân nữa.
Triệu Bân không cãi lời, cúi đầu dập ba cái, ông ta đang dùng thân phận gia chủ để lên tiếng.
Ngoài Triệu Uyên ra thì tất cả những người có mặt ở đây, tính cả Phù Dung đều quỳ xuống, đây chính là nề nếp tổ tiên truyền lại, khi một thế hệ gia chủ mới thượng vị thì người trong tộc phải quỳ lạy, liệt tổ liệt tông là người chứng kiến.
Ầm! Ầm!
Lễ kết thúc, hai tiếng nổ vang lên.
Từ xa nhìn lại, có hai bóng đen bay vọt tới đây.
Nhìn lại thật kỹ thì mới thấy đó là hai cái ván cửa, nói chính xác hơn nữa thì là cổng lớn của phủ đệ Triệu gia, xem ra nó đã bị ai đó phá nát, cả cánh cửa bay vọt tới tận nơi này.
Có người tới gây rối ư?
Cả tộc đứng dậy, nhíu mày nhìn về hướng đó.
Triệu Bân cũng đứng dậy, cứ thấy có một sự tồn tại cực kỳ mạnh mẽ đang ập tới.
Đúng như những gì hắn đoán, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị hiện lên thì trước mắt họ đã xuất hiện một thanh niên mặc áo tím, khí chất thanh thoát, mái tóc dài bay bay như một trích tiên không nhuốm bụi trần, nhất là đôi mắt màu tím đó, như vật của trời, mỗi một ánh mắt đều như một thanh kiếm thần tái thế, đứng đó như một vị vua quan sát tứ hải bát hoang.
“Chuẩn… Chuẩn Thiên?”.