Còn chưa dứt lời thì đã thấy Triệu Uyên rút dao găm ra, chẳng cần phải nghĩ nhiều, lập tức cắm vào ngực mình.
“Gia chủ”.
Ưm…!
Cả tộc sợ run, Triệu Bân bị giữ chặt lại rưng rưng nước mắt.
Ưm…!
Người không thể nói nên lời còn cả Phù Dung, hai mắt đẫm lệ.
Màu máu đỏ chói mắt đến như thế.
Một nhát dao tự sát, Triệu Uyên không hề giữ lại cho mình chút đường sống nào, ông ấy chết là chuyện chẳng có gì để nghi ngờ.
“Cầu xin ngươi, buông tha cho bọn họ”.
Gia chủ Triệu Gia, trước đó chỉ giống một con chó thôi, bây giờ ông ấy thật sự chính là con chó, quỳ lết từng bước đến dưới chân người áo tím, máu chảy dọc suốt đường đi.
“Cầu xin ngươi, hãy buông tha cho bọn họ”.
Tiếng trán Triệu Uyên chạm đất cứ vang lên bốp bốp.
Ông ấy sẽ chết, nên chút chấp niệm cuối cùng đang cố để ông ta gắng gượng cho lời cầu xin này.
Người Triệu gia khóc, chẳng ai dám cử động.
Nước mắt của Triệu Bân cũng đã biến thành màu máu, tơ máu mỏng manh… Dòng máu chảy dài cũng đã nhuộm đôi mắt rưng rưng ấy thành màu đỏ tươi, đó là cha mẹ hắn, một người cầu xin tha thứ như một con chó, một người lại bị bóp cổ, không thể phản kháng, thấm kém đến cùng cực.
“Chẳng vui gì”.
Cuối cùng người áo tím cũng xoay người, đến như ma quỷ, đi cũng chẳng khác gì một bóng ma.
Lão còn mang theo cả Phù Dung đã khóc nước mắt đầm đìa, khoảnh khắc biến mất trong bóng đêm vẫn còn ngoái đầu lại nhìn chồng mình, cũng lướt sang con trai mình.
Ánh nhìn đó, chính là lần cuối cùng.
Từ biệt lần này, sẽ là vĩnh biệt mãi mãi.
“Phụ thân”.
Cuối cùng Triệu Bân cũng được buông ra, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, gục xuống ôm lấy Triệu Uyên máu tươi đầm đìa, chân nguyên cuồn cuộn được truyền như điên như cuồng như không muốn sống vào người ông ấy.
Nhưng tâm mạch Triệu Uyên đã vỡ, thêm chân nguyên nữa cũng vậy mà thôi.
“Mang… Mang mẹ con… Về nhà".
Giọng Triệu Uyên khàn khàn, nở nụ cười hiền lành cuối cùng.
Tuy ông ấy không muốn nhưng người phụ thân là ông vẫn yếu ớt ngã gục trong lòng con mình.
A…!.