Vô Thượng Luân Hồi


Lần đầu tiên đối đầu với người của nhà Phật, hắn mới biết được sự đáng sợ của tín đồ cửa Phật.

Phật âm như tiếng chuông đồng, không ngừng đánh vào trong đầu óc hắn, khiến tinh thần rối loạn.

Ngoài ra, đến cả sát khí cuồn cuộn khắp người cũng bị chú Đại Bi đánh tan đi rất nhiều, trạng thái bị ma hóa cũng có dấu hiệu sắp biến mất, đúng là Ma và Phật đối lập với nhau, trời sinh đã tương khắc.

Cũng vì tu vi của cô gái cao hơn hắn, là tầng thứ nhất của cảnh giới Huyền Dương.

Hơn nữa, còn không phải là Huyền Dương sơ cấp bình thường, không phải cấp độ mà Xích Yên và thằng nhóc tóc tím có thể bì được.

Còn hắn thì đến giờ vẫn còn đang sống dở chết dở.

Phá!
Triệu Bân hét lớn lên, dùng Long Ngâm Hổ Gầm cự lại chú Đại Bi.

“Sát niệm quá nặng, khó thành chính quả!”
Cô gái nhẹ nhàng nói, cô ta đến như một bóng ma, đi cũng như một bóng ma, Triệu Bân vẫn chưa kịp đứng vững lại thì cô ta đã biến mất dạng rồi.


Lúc cô ta xuất hiện lại thì đã đứng trên lưng một con bạch hạc, cô ta đã đưa Vương Dương cùng đi.

“Không được đi!”
Triệu Bân cầm kiếm đuổi theo.

Khổ nỗi hắn bị thương quá nặng, vừa mới bước tới một bước thì đã thoát khỏi trạng thái ma hóa, vì bị thương nặng, hắn giống như mất hết sức lực, gục đầu xuống đất.

Cấm thuật cũng có điểm bất cập, lúc ma hóa thì bùng phát, lúc thoát ra thì cạn kiệt sức lực, xương khớp toàn thân, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều như đang bị lửa dữ đốt cháy.

“Ta sẽ đuổi theo dù đến chân trời góc biển, cho đến khi ngươi chết mới thôi”.

Triệu Bân giận dữ nhìn lên bầu trời, máu tươi lại chảy từ miệng ra.

Bạch hạc trên bầu trời giống như một chiếc cầu vồng màu trắng, càng bay càng xa.

“Cảm ơn tiên tử đã cứu giúp!”

Vương Dương chắp tay, run rẩy, hắn ta đã sợ đến thót tim.

“Gọi ta là Bát Nhã được rồi”, cô gái mỉm cười.

“Bát Nhã, tên hay thật!”.

Vương Dương không ngốc, biết lựa lời hay để nói.

“Ngươi muốn đi đâu, ta có thể tiễn ngươi một đoạn!”
“Thiên Tông, thủ đô”.

“Vậy thì ngươi và ta có chung điểm đến rồi”.

Bát Nhã mỉm cười và nhẹ nhàng nói, sau đó dán lên người bạch hạc hai lá bùa tốc hành.

Rừng cây u tối.

Triệu Bân ngồi xếp bằng trên tảng đá, tiếng xương khớp va vào nhau không ngừng vang lên, hắn uống linh dược rồi luyện thể mấy lượt, chân nguyên đã được hồi phục tối đa.

Chỉ có điều, nội thương vẫn còn đó, dù chân nguyên có bồi dưỡng cho cơ thể nhưng vẫn không cầm được máu từ miệng chảy ra, đúng thật là ra khỏi nhà thì đâu đâu cũng có biến cố tiềm tàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận