Vô Thượng Luân Hồi


“Đây…”
Thanh Dao che miệng theo bản năng.

Cô ấy biết phụ thân Triệu Bân bị ép tự sát, mẫu thân bị người bắt đi nhưng không biết là thê tử hắn cũng thành người thực vật, thảo nào hắn lại có vẻ tiêu điều như thế, gặp phải bao nhiêu cú sốc như vậy, một gia đình đang yên đang lành lại tan thành từng mảnh, hắn đã đau lòng biết bao nhiêu, nếu là cô ấy thì chắc đã suy sụp mất rồi.

Dưới ánh trăng, Triệu Bân quan sát chiếc quan tài.

Cuộc sống sau này, hắn cũng sẽ lẳng lặng ngắm nhìn như thế.

Trong một khoảnh khắc, hắn ngước lên nhìn bầu trời, ánh sao lấp lánh, hai mắt hắn chợt thay đổi, nói chính xác hơn là thiên nhãn mắt phải dần mất đi con ngươi nhưng thiên nhãn bên trái lại dần xuất hiện ấn ký mặt trời.

Đúng vậy, hắn đã chuyển một thiên nhãn từ mắt phải sang mắt trái.

Chẳng vì gì cả, chỉ vì hắn muốn che giấu thân phận của mình.


Hắn đi báo thù, tuyệt đối không thể để người ngoài nhận ra hắn chính là Triệu Bân để tránh cho Triệu gia bị ghi thù, trước khi có được tu vi tối cao, hắn sẽ dùng một thân phận khác, một thân phận chẳng hề liên quan đến Triệu gia và Triệu Bân.

Đổi mắt trái phải cũng chỉ là bước đầu tiên.

Sau đó là tên của hắn, hơi thở, hành động, dáng vẻ… Tất cả mọi thứ có liên quan đến Triệu Bân và Triệu gia đều thay đổi hết.

Vẫn là câu đó, hắn không phải là người cô đơn, hắn chẳng những phải báo thù mà còn phải bảo vệ Triệu gia.

Cả tộc trưởng của Triệu gia, đó cũng là sứ mệnh của hắn.

Màn đêm dần tan biến.

Phía đông dần lộ ra ánh mặt trời lấp ló sau rặng mây đỏ, Triệu Bân vung tay cất quan tài băng đi.


Đến lúc này Thanh Dao mới đi tới: “Đi về hướng bắc, ngươi cũng đến Thiên Tông ư?”
Triệu Bân khẽ gật đầu.

Thanh Dao muốn hỏi nhưng định nói rồi thôi, Triệu Bân khẽ gật đầu, dường như nó đã chất chứa rất nhiều hàm ý trong đó, rõ ràng cô ấy cảm nhận được sát ý, tuy chỉ là một ít thôi nhưng lại khiến linh hồn cô ấy run rẩy, vì thế có lẽ Triệu Bân đến Thiên Tông không phải để du ngoạn gì cho cam mà hẳn là mang theo sứ mệnh nào đó, có lẽ là đi tìm mẫu thân hắn, cũng có thể là đi báo thù.

“Đúng lúc, ta cũng đến Thiên Tông”.

Thanh Dao cười khẽ, chẳng mấy khi gặp được nhau, cô ấy muốn đi cùng hắn.

Triệu Bân triệu hồi Đại Bằng, Thanh Dao cười thoải mái, vội vàng đuổi theo.

Đại Bằng giương cánh bay thẳng lên trời cao.

Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, hắn lấy Long Uyên rồi lại lấy Tử Tiêu ra, dùng lôi điện bao vây sau đó luyện Tử Tiêu nhập vào kiếm Long Uyên, cố gắng luyện hết tạp chất và mài dũa hình dạng Long Uyên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận