Bên cạnh, Thanh Dao cũng chẳng khác gì, cứng đờ như một bức tượng, chân còn giơ lên giữa không trung, sắc mặt cô ấy còn trắng hơn cả Triệu Bân.
Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này không nên xuất hiện một Địa Tàng tầng cao nhất! Trông dáng vẻ mụ ta chẳng có gì giống người tốt, phụ thân nói quả không sai, thế giới bên ngoài đâu đâu cũng là bẫy, xui xẻo một chút, đi đến đâu cũng gặp phải khó khăn, cũng như vấn đề bọn họ đang gặp phải lúc này.
“Ranh con, dòng máu thật là tinh khiết”.
Mụ già chống gậy đi tới ngửi ngửi người Triệu Bân.
Xem xét Triệu Bân xong mụ ta lại tiến đến chỗ Thanh Dao, bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng sờ soạng hai má cô ấy, cứ như đang thưởng thức một bức họa xinh đẹp, mụ nở nụ cười âm u đáng sợ: “Con nhóc thật xinh xắn”.
“Bà bà, bọn ta đâu có chọc gì đến bà”.
Thanh Dao cười gượng, bị mụ già vuốt ve như thế khiến cô ấy không quen, bởi vì tay của mụ ta cực kỳ thô ráp, cứ như lớp vỏ cây sần sùi, vấn đề là ánh mắt mụ già ấy nhìn mình quá lạnh lẽo, cái lạnh đó còn chất chứa sự cưng chiều khiến cô ấy không biết phải diễn tả thế nào.
“Hai người các ngươi có quan hệ thế nào”
Mụ già lưng còng cười cười nhìn Thanh Dao và cũng nhìn Triệu Bân.
“Người quen cũ”.
“Người quen cũ”.
Hai người cùng trả lời, vẫn khá là khớp.
“Có ăn nằm cùng giường không”.
Mụ ta lại cười âm hiểm.
Câu hỏi này khiến Triệu Bân khó hiểu, lại khiến Thanh Dao đỏ hết cả mặt.
“Không… Không có”.
Buồn cười là cô nàng này cũng trả lời mụ ta như thế.
“Thế thì rất thích hợp”.
Lại là những lời đó, mụ già vung tay một cái, biến mất trong bóng đêm.
“Bà bà, bà muốn dẫn bọn ta đi đâu”.
Thanh Dao hỏi, tiếng bà bà đó cực kỳ ngọt ngào.
Biết đâu mụ ta thích thú lại thả cho hai người họ đi thì sao.
“Thành thân”.
Mụ ta cũng là người thành thật nên trả lời.
“Thành… Thân?”
Thanh Dao nghe xong bèn sửng sốt, còn liếc sang Triệu Bân theo bản năng.
Không hề nghe nhầm, đúng là thành thân, một nam một nữ thì tất nhiên phải thành thân với Triệu Bân rồi!
Nghĩ thế, cô nàng lại ngây ngô nở nụ cười.
.