Tiếng bà bà đó chẳng khác gì tự gả mình cho một kẻ đã chết đi rất lâu.
Minh hôn, lần đầu tiên làm tân nương lại là tình huống thế này.
Thanh Dao hoảng rồi, nếu tân lang là Triệu Bân thì dù có thành thân dưới nấm mồ này cô ấy cũng… Sẵn sàng.
Tiếc là, tân nương của Triệu Bân không phải là cô ấy.
“Ngoan, không cần phải sợ, xuống dưới đó hãy sống thật hạnh phúc”.
Mụ già cực kỳ điên rồ, nhẹ nhàng đặt Thanh Dao vào quan tài, trước khi đóng nắp lại còn nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô ấy, mụ ta đang lấy thân phận mẹ chồng để vuốt má nàng dâu mình.
Khỏi phải bàn, nha đầu này càng nhìn càng thấy thuận mắt, rất xứng với con trai mụ ta.
Sau Thanh Dao chính là Triệu Bân.
Khác với quan tài đầu tiên, trong chiếc quan tài thứ hai không phải là một đống xương khô, nữ nhi của mụ già được giữ gìn cực kỳ tốt, như một người đẹp bị đóng băng trông cực kỳ sinh động, khóe mắt như còn vương giọt lệ, hàng mi vẫn còn cong cong.
“Lão già này không lừa người chứ! Đẹp lắm phải không.
Mụ già cười nói, đang nói với Triệu Bân, nhìn dáng vẻ của nữ nhi, mụ ta lại càng hiền lành.
Đúng là nữ nhi mụ ta rất đẹp.
Ít nhất thì nhan sắc không thua kém gì Thanh Dao.
Đặt Triệu Bân vào trong đó, hai người nằm cùng quan tài chung gối, trông cực kỳ xứng đôi.
“Đối xử với nữ nhi ta thật tốt”.
Mụ già cười, lại nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài.
“Bà bà, bà không thể làm như thế được”.
Khác với sự im lặng của Triệu Bân, quan tài bên kia không hề yên tĩnh.
Từ khi bị đặt vào quan tài, miệng Thanh Dao chưa từng ngậm lại, nàng ta không muốn thành thân như thế.
“Mở, mở ra cho ta!”
Triệu Bân ngoài mặt lặng thinh nhưng trong lòng thì lại đang gào thét, là âm thanh phát ra từ linh hồn.
Vẫn chưa báo được mối thù lớn, cũng chưa tìm được mẹ, vợ thì chưa thức tỉnh, hắn không thể chết ở đây được, dù cho là cục diện chết thì hắn cũng sẽ không khoanh tay chờ đợi.
Hắn phải cố hết sức phá bỏ chú định thân, chỉ cần hắn có thể cử động thì sẽ có cơ hội sống sót.
Mụ dạ xoa đã ngồi trên tế đàn, lẩm nhẩm niệm chú, tay thì rải giấy tiền.
.