Vô Thượng Luân Hồi


“Hay cho một Chu phủ, hay cho một lão đại!”
Triệu Bân lạnh lùng thốt lên trong một góc tối trong con hẻm.

Phủ đệ đó không hiền hòa như ngoài mặt của nó, nhất định là sào huyệt của bọn cướp.

Câu “lão đại” ban nãy của tên gác cổng chắc chắn là chỉ kẻ cầm đầu băng cướp và chắc chắn cũng là tên cầm đầu trong vụ thảm sát dân làng.

Triệu Bân thi triển độn thổ, tiến vào nơi được gọi là Chu phủ.

Đúng như những gì hắn đoán, phủ đệ này không hề đơn giản, bên trong có rất nhiều cấm chú, cũng có rất nhiều bóng người lướt qua, hết đội này đến đội khác, có lẽ chính là người tuần tra, bên hông là đao đầu quỷ, trong lúc tuần tra vẫn không quên tán gẫu với nhau, bàn về những mánh khóe vào nhà cướp của, âm thầm nghĩ để hôm nào đó lại làm thử một phen.

Triệu Bân ẩn nấp bên dưới, thoải mái tránh khỏi tuần tra.


So với Liễu gia, thì cấm chú của Chu phủ này chỉ là vật trang trí.

Hả?
Triệu Bân đột nhiên dừng lại, ngửa đầu ngước lên xem, trông thấy một bóng đen đang lướt qua, mặc một bộ y phục dạ hành nhưng với thiên nhãn của hắn thì chẳng thể giấu đi đâu được cả.

Cẩn thận xem xét, đó chính là lão già râu chữ bát chào hàng xuân cung đồ ở cửa thành đây mà?
Lão ta không hề đơn giản như vẻ ngoài, có thể thấy là một tên không an phận, nhảy vào một mái đình nghỉ mát, cầm cái tẩu thuốc gõ tới gõ lui, gõ hai ba lần, còn lắng tai lên nghe như thể đang tìm thứ gì đó.

Soạt!
Triệu Bân ngước lên nhìn, lại là một bóng đen còn lén lút và nhanh hơn cả râu chữ bát, cũng mặc y phục dạ hành.

Mở to mắt ra xem thì đó chính là tên trộm mắt lác đã trộm ngọc bội của hắn sáng nay.


Tên này lén lén lút lút, ranh ma nhanh nhẹn như chuột, trông cũng có vẻ là vào đây tìm thứ gì đó, Triệu Bân ngước lên nhìn, hắn ta đã lẻn vào một căn phòng, có thể thấy hắn ta đang lục tung cả căn phòng lên.

“Trong phủ này có bảo bối gì ư?”, Triệu Bân thầm nói.

Hơn nửa đêm không lo ngủ nghỉ gì, lại chạy tới phủ nhà người ta tìm đồ.

Soạt!
Vẫn còn người, là một người áo đen, lướt đi như ma quỷ, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu.

“Đó… Là một sát thủ”.

Triệu Bân nghe nói, hai mắt híp lại.

Gặp phải ám sát quá nhiều lần như thế, hắn cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của những kẻ đó, đã là sát thủ thù mục đích của kẻ đó khi đến đây cũng dễ đoán, có lẽ là ai đó đã mua mạng người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận