Khoảnh khắc đó, một cái lồng sắt rơi từ trên trời xuống.
Chẳng có gì để bất ngờ, hắn bị nhốt vào trong, nó không phải là lồng sắt bình thường, mỗi một thanh sắt đều có những đường vân kỳ lạ, nó hợp lực với lá bùa dưới chân, tăng cường lực giam cầm, cũng tăng thêm độ cứng của lồng sắt, hắn chém một kiếm nhưng không thể phá vỡ.
“Đuổi đi, sao không đuổi theo ta nữa?”
Thấy Triệu Bân đã bị nhốt, lão già mặc mãng bào đứng thẳng dậy rồi nhe răng cười, máu tươi nơi khóe miệng cũng được lau sạch, đúng là lão ta có vết thương nhưng cũng chẳng đáng ngại, lão ta tỏ ra yếu thế để dẫn Triệu Bân vào bẫy mà thôi.
Sự thật chứng minh, khổ nhục kế này vẫn dùng tốt, Triệu Bân đã đi tới cơ quan và bị nhốt, để đề phòng, lồng sắt này đã được bỏ thêm cấm chú, lão ta đã tốn rất nhiều tiền.
Triệu Bân chẳng nói gì, chỉ chém hết nhát này đến nhát khác.
Tiếng Long Uyên va chạm với lồng sắt leng keng vang vọng.
Tiếc là chỉ có tia lửa lóe lên, chẳng thể cắt đứt thứ gì, cũng do lá bùa dưới chân trói hắn quá chặt, không thể tăng lực chiến lên mức cao nhất, buộc lòng phải công nhận là cơ quan này cũng khá là bá đạo.
“Tiểu bối Chân Linh đừng mất sức làm gì”, lão già mặc mãng bào cười lạnh, bước ra từ trong góc, khi đi ngang thanh giáo đen ngòm còn tiện tay cầm lên, vẻ mặt dữ tợn được bỏ thêm chút tàn nhẫn: “Chỉ là một đám dân đen mà thôi, chết thì chết, hại ta phải mất đi nhiều huynh đệ như vậy”.
Cuối cùng Triệu Bân cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn lão già mặc mãng bào.
“Hẹn gặp lại dưới suối vàng nhé”, lão già mặc mãng bào nở nụ cười khát máu, thanh giáo đâm tới, kèm theo một lời nghe có vẻ là cảnh cáo: “Kiếp sau, đừng dây vào những người không nên chạm”.
“Chắc phải khiến tiền bối thất vọng rồi”, Triệu Bân hờ hững nói.
Khoảnh khắc đó, hắn cố gắng dùng khí thế Thiên Võ đánh bay bùa giam cầm.
Lão già bất ngờ không kịp đề phòng nên bị khí thế Thiên Võ đâm cho lùi về sau bịch bịch, sau đó lão ta nhìn hắn với ánh mắt khó tin, một cảnh giới Chân Linh nho nhỏ! Lại có con bài tẩy chưa lật, có thể triển khai khí thế của Thiên Võ.
Răng rắc!
Lão ta nhìn lên, Triệu Bân đã vung kiếm chém lồng sắt.
“Đúng là yêu nghiệt”.
Lão già mặc mãng bào không còn muốn đánh nữa, xoay người chạy đi, không phải là chạy ra ngoài mà là chạy xuống dưới.
Dưới địa cung vẫn còn cất giấu bí mật, một cánh cửa đá mở ra, có thể nhìn thấy những bậc thang đá nối thẳng xuống nền đất.
Ầm!
Cửa đá còn chưa kịp đóng lại thì đã bị một kiếm chém tới và nhanh chóng lách vào.
Xuống chút nữa, đó là một con đường tối đen và lạnh lẽo, hệt như mộ đạo, nhưng ngã rẽ thì bình thường hơn, sau khi Triệu Bân tiến vào thì cảm giác đầu tiên… Chính là mê cung này có trận pháp.
Soạt! Soạt!
Hai người một trước một sau, quỷ mị như hồn ma.
.