Vô Thượng Luân Hồi


Lão già mặc mãng bào liều mạng trốn, Triệu Bân lại đuổi theo mãi không ngừng.

“Lão bị điên à! Đuổi theo ta làm gì”.

“Thằng ranh này, còn dám lén lấy đồ của lão già này, trả đây cho ta”.

“Nói linh tinh, ta không trộm”.

Dưới thông đạo rắc rối phức tạp ấy cũng không hề yên tĩnh, tiếng mắng mỏ vang lên mãi.

Đó là râu chữ bát và tên trộm mắt lác, không biết đang làm gì mà một tên trốn một người đuổi.

“Có cả người khác ư?”
Triệu Bân cũng bình thường thôi, nhưng sắc mặt lão già mặc mãng bào lại cực kỳ khó coi.


Tối nay phủ đệ lão ta đúng là náo nhiệt, trước đó là thích khách áo đen chạy tới ám sát lão ta, sau đó là Triệu Bân chạy tới tìm lão ta để trả thù cho người trong thôn, chờ xuống tới đây mới biết vẫn còn hai tên rỗi hơi, nghe tiếng mắng có lẽ không phải cùng một giuộc, con mẹ nó… Chúng xuống đây thế nào.

Tính ra thì ít nhất cũng có một nhóm bốn người.

Nói không chừng vẫn còn người thứ năm, chỉ là lão ta chưa phát hiện ra mà thôi.

Rầm! Ầm!
Tiếng mắng chửi, cộng thêm tiếng ầm ầm vang vọng.

Triệu Bân đuổi theo lão già mặc mãng bào, ánh kiếm ánh đao lóe lên, một cảnh giới Chân Linh, một cảnh giới Huyền Dương lại chiến đấu với nhau đầy khí thế dưới thông đạo tối tăm, cũng chẳng khó để nhận ra lão già mãng bào luôn ở thế yếu, lão ta đánh giá thấp Triệu Bân, cũng đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của hắn, chính xác là một tên yêu nghiệt.

“Dừng lại”.

Bên này, tên trộm mắt lác dừng lại.

Râu chữ bát theo sau nhanh chóng thò tay vào áo tên trộm lấy ra một viên linh châu, có thể thấy là của lão ta, chẳng qua đã bị tên tay chân không chịu yên kia lấy mất, nhét vào ngực, nếu đây không phải là địa bàn của người khác, thời gian cũng không thích hợp thì lão ta sẽ tính sổ với tên này.


“Ai đang đánh nhau thế”.

Hai người nhìn trái ngó phải, có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ.

Hơn nửa đêm, trời thì tối đen, ai dưng không lại chạy tới đây tản bộ.

“Lão già, lão vào đây tìm cái gì thế”.

Tên trộm vừa nghe vừa xem, miệng lại hỏi han.

“Đều là người thông minh cả, giả điên làm gì”, râu chữ bát nói xong thì ghé tai vào tường nghe thử, sau đó chắc chắn là tiếng đánh nhau, không biết ai đang đánh, chỉ biết trong đó là lão già mặc mãng bào, hơi thở đó lão ta vẫn còn nhớ rõ.

Còn người kia! Thì chưa biết.

“Trốn càng nhanh càng tốt thôi”.

“Thế cũng phải tìm được đường ra đã”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận