Vô Thượng Luân Hồi


Vì đòn tấn công này mà lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác không khỏi giật mình khi uy lực của nó quá mạnh.

Máu me chợt xuất hiện.

Lão già mặc mãng bào bị đâm trúng, nhưng cũng chỉ là bị đâm trúng thôi.

Nhát kiếm đỉnh cao nhất của Triệu Bân cũng chỉ đâm rách lớp da bên ngoài của lão ta, bất kể Triệu Bân dồn sức thế nào cũng không thể tiến thêm dù chỉ một chút.

Có lẽ vì ác niệm và tà niệm của ma giới đang giở trò, giảm bớt sức mạnh của Phong Lôi nên uy lực từ nhát kiếm của hắn - bất kể là phong hay lôi - đều bị loại bỏ sạch sẽ.

“Quá yếu ớt!”
Lão già mặc mãng bào bật cười man rợ.

Trúng một nhát kiếm từ Triệu Bân, lão ta trả lại cho Triệu Bân một cái tát.

Phụt!
Triệu Bân khẽ rên lên, bay ngược ra ngoài, điên cuồng phun máu.

Ngược lại, lão già mặc mãng bào bị lưỡi kiếm đâm chảy máu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã liền da.

Khả năng hồi phục ngang ngược đến mức đó không chỉ khiến lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác sững sờ mà đến cả Triệu Bân cũng ngạc nhiên.

Giết!
Lão già mặc mãng xà ra tay rồi, cuốn theo sát khí cuồn cuộn lao ra khỏi đàn tế, ngó lơ đám người còn lại, chỉ tấn công một mình Triệu Bân, dùng ma sát hóa thành một thanh đao rồi từ trên trời bổ xuống, thanh đao này rung lên uỳnh uỳnh khiến lỗ tai người xung quanh đau đớn, nó mang theo một thứ ma lực khiến người ta không thể kháng cự được.

Triệu Bân đứng vững, dùng kiếm Long Uyên để đỡ đòn.

Thanh đao ma thuật chém ngay vào kiếm Long Uyên không hề lệch, tạo ra ánh lửa lóe sáng khiến kiếm Long Uyên rung lên, cũng khiến Triệu Bân phụt máu, hai chân run rẩy như sắp quỳ gục xuống.

“Giúp đi!”, lão già râu chữ bát hô lên một tiếng.

Lão ta cũng hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh chứ, nếu Triệu Bân bị tiêu diệt, hai người kia cũng không chạy nổi, thế nên hợp lực giết lão già kia mới là điều đúng đắn.

Tên này đứng rất xa, hai tay chập lại, dùng một bùa chú khổng lồ rất bàng môn tà đạo đập lên người lão già mặc mãng bào qua không gian.

“Kiếm quyết: Kim Quang Toản!”
Tên trộm cũng không rảnh rỗi, một lưỡi kiếm vừa dài vừa mảnh lao ra khỏi tay áo của hắn ta, được hắn ta nắm chặt lại, vài ba bước chân đã lao ra tấn công.

Thanh kiếm dài của hắn ta giống như một luồng sáng màu vàng, tuy hắn ta bị lác nhưng nhắm vẫn chuẩn lắm, một mũi kiếm chọc ngay vào lưng lão già mặc mãng bào.

Một loạt thao tác như hổ như rồng, thế nhưng sát thương gần như bằng không.

Câu nói này mà để miêu tả tên trộm mắt lác thì hợp đến mức không thể hợp hơn được nữa.

Nhát kiếm mà hắn ta tự nhận là mạnh nhất và hoa lệ nhất thậm chí không phá nổi hàng phòng ngự của lão già mặc mãng bào, chỉ có lá bùa của lão già râu chữ bát có tí uy lực, khiến lão ta phải hừ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui