Vô Thượng Luân Hồi


Hai người này cũng chỉ có thể hỗ trợ thôi.

Đành chịu, lão già mặc mãng bào quá mạnh, nếu cứ lao lên một cách ngu ngốc chắc không chịu nổi ba đòn đánh của lão ta, về cơ bản chỉ cần một nhát chém là đi đời rồi.

Tu vi của lão già râu chữ bát không hề thấp, nhưng lão ta lại không giỏi chiến đấu.

“Phong!”
“Cấm!”
Hai người khẽ quát lên, không biết ai trước ai sau.

Cả hai đều dùng bí thuật giam cầm, nhắm chuẩn vào lão già mặc mãng bào.

Khỏi phải nói chứ, thứ này thực sự có tác dụng, động tác của lão già mặc mãng bào chậm hẳn.


Keng!
Triệu Bân lao tới, chém vào lão ta, tạo ra một vết máu.

Có người đánh yểm trợ đúng là khác hẳn, nếu không, nhát kiếm này cũng khó mà trúng được.

Thế nhưng, lão già mặc mãng bào chịu đòn cực giỏi, cũng không biết đau.

Lão ta ngó lơ vết thương trên người, dùng một cái tát đánh cho Triệu Bân bay lật ra sau.

Hắn nhanh chóng trở về, dùng nhát kiếm đâm xuyên lão ta, trên thân kiếm có cả sấm sét, uy lực cực mạnh.

Cấm!
Hai nhân tài đánh bổ trợ lại dùng đến thuật giam cầm, đã vậy còn rất đúng lúc.

Lão già mặc mãng bào bị trói buộc thêm lần nữa, bàn tay vừa thò ra đã đờ lại, không thể túm được mũi kiếm của kiếm Long Uyên.


Dù chỉ là một thoáng chốc, nhưng đủ để Triệu Bân tránh né, nhát kiếm của hắn chọc thủng chân nguyên hộ thể của lão ta, cũng vì chân nguyên hộ thể nên nhát kiếm này đi lệch hướng, vốn định đâm vào lồng ngực, cuối cùng chỉ xuyên qua bả vai.

Á…
Lão già mặc mãng bào phát điên nên vung chưởng đáp trả.

Triệu Bân phản ứng nhanh nhạy, kịp thời rút kiếm trốn về sau, tránh được một chưởng, trong quá trình trốn chạy cũng không quên vung kiếm Uyên Long.

Trong tầm mắt của lão già mặc mãng bào liên tục lóe lên ánh chớp, nhưng bị lão ta chặn lại hết.

“Ma đao trảm thiên quyết!”
Ai bảo lão già mặc mãng bào bị che mờ lý trí, lúc xuất chiêu lão ta không quên hô tên bí thuật kìa, hô cực kỳ bá khí luôn, mà uy lực của nhát chém này cũng rất đáng sợ, ánh đao đen thui kéo dài tới năm sáu trượng, nhìn thôi đã khiếp hãi, chí ít thì lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác cũng phải run rẩy trong lòng.

Soạt!
Triệu Bân nhanh như chớp, không đỡ nổi nhát chém này thì trốn thôi.

Tuy đã trốn được, nhưng hắn cũng chịu dư chấn, trên lưng có thêm một vết thương, sát ý thấm sâu vào thể phách, đồng thời ma quang cũng lượn vòng quanh vết thương, hóa giải tinh khí của hắn, khiến cho vết thương càng thêm khó lành.

Cấm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận