Vô Thượng Luân Hồi


Ầm, bùm, ầm!
Địa cung rung lắc liên hồi, mỗi lần Triệu Bân vung nắm đấm lên thì lại rung lên một lần.

A...!
Tiếng gào thét của lão già mặc mãng bào vừa giận dữ lại vừa tàn ác.

Tiếc rằng dù lão ta có hét lớn đến đâu thì cũng không có tác dụng gì, mỗi lần muốn đứng dậy đều bị đánh cho té xuống lại.

“Súc sinh!”
Lão già râu chữ bát ôm ngực đứng dậy, nuốt ngụm máu đang sắp nôn ra khỏi miệng xuống lại.

Tên trộm mắt lác ở phía đối diện vịn vào tường, thấy cảnh này thôi cũng cảm thấy tim đập lên thình thịch.

Đừng nói gì đến việc thực sự chịu đòn, chỉ nhìn không thôi cũng thấy đau rồi.

Cái tên cấp Chân Linh đó đâu chỉ lì đòn mà còn rất nhẫn tâm nữa.


Không biết lúc nào tiếng gào thét mới dứt hẳn.

Cuối cùng thì Triệu Bân cũng dừng tay.

Lão già mặc mãng bào lại không hề thoải mái chút nào, bị nện đến lún xuống đất, trạng thái ma hóa cũng rút đi, cơ thể méo mó, máu không ngừng trào từ miệng ra.

“Ngươi không thể giết ta, ta...!Ta là người của ma nữ!”
Đường đường là cao thủ Địa Tạng nhưng lại lộ vẻ yếu đuối và khẩn cầu, đúng là một tên sợ chết!
Lão ta không ngốc, lúc này vẫn còn biết tính đường lùi, biết đâu có tác dụng thì sao? Có sao cũng phải thử xem.

“Nợ máu...!Phải trả bằng máu!”
Triệu Bân lạnh lùng nói rồi nâng bia mộ của thôn dân thôn Sơn Hà ra.

Theo sau một tiếng “ầm” vang lên, bia mộ đè lên người của lão già mặc mãng bào khiến lão ta chết ngay tại chỗ.

Được đưa ra cùng với bia mộ còn có xác của mấy tên cướp chất thành núi.


“Hèn gì xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà cũng không thấy có ai trên đó xuống!”
Lão già râu chữ bát và tên trộm vặt lẩm bẩm, hóa ra bọn cướp trong phủ đều đã bị Triệu Bân xử lý hết rồi.

“Mong mọi người ở trên trời chứng giám!”
Triệu Bân đặt một lò hương trước bia mộ và cắm lên ba nén nhang.

Đến lúc này hắn mới lùi về sau một bước, ngã lăn ra đất.

Hắn thoát khỏi trạng thái ma hóa, mặt cắt không còn giọt máu, mà máu tươi vẫn không ngừng chảy ra từ khóe miệng, cả người mất hết sức lực.

Trận này hắn vẫn chưa dùng đến bùa nổ, cũng không có bùa nổ cấp cao, đánh thật sự rất vất vả, Dùng hết sức chiến đấu mà vẫn bị đánh đến đứng lên không nổi, chân nguyên ở đan hải cũng đã bị tiêu hao hết.

Lúc này, dù chỉ là một người bình thường đấm cho hắn một cái thì cũng có thể đánh ngã hắn.

Cũng may, hắn đã thắng, dùng mạng của kẻ ác đền nợ máu của thôn dân.

“Ngươi...!Đúng thật là nhân tài!”
Lão già râu chữ bát lảo đảo bước đến, giơ ngón tay cái lên khen hắn khi còn ở rất xa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận