Có lẽ vì đang tập trung nên lúc Tịch Linh vén rèm xe lên thì hắn đã không phát hiện ra.
Có điều ánh mắt của Tịch Linh hơi kỳ lạ, lúc nãy Triệu Bân vẫn còn máu me đầy người, mới chưa bao lâu mà giờ gần như đã không thấy thương tích nữa, khả năng hồi phục như thế thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Cô ta nhìn mấy giây rồi không nhìn nữa mà đưa qua một cái bánh lớn và nói: “Đói lắm rồi phải không?”
“Cảm ơn nhiều!”, Triệu Bân mỉm cười, nhận lấy, không phải đói mà là đói đến run rồi!
“Hừ!”
Lúc hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét.
“Cây là do ta trồng, đường là do ta mở, muốn qua đây thì phải để lại tiền!”
Sau đó là những lời bất hủ trong nghề của dân “xã hội đen”.
Bọn chúng nối đuôi nhau kéo ra một đám rất đông từ trong rừng, tổng cộng cũng có đến mười mấy người, chặn đường phía trước lại, trên sườn đồi, vách đá, trong các bụi cây, đến cả trên cây cũng có người.
Tất cả đều là võ tu, ai cũng cầm đao đầu quỷ, mặt mày hung tợn, biểu cảm phấn khích, nghe cách hô hào thuần thục như thế thì biết chúng đã chặn đường cướp của không ít lần rồi.
Đội người ngựa hoảng loạn, tiếng ngựa hí vang lên liên tục.
Tịch Linh thấy vậy thì sắc mặt liền trắng bệch, cô ta thật sự chưa trải đời nhiều, chưa từng gặp qua cảnh này bao giờ.
“Các vị hảo hán, ra ngoài làm ăn không dễ dàng gì, cho chúng tôi qua đi!”
Diệp Thanh Sơn chắp tay lại, ông ta đã gặp rất nhiều trường hợp thế này nên đã quen từ lâu rồi.
“Ai cũng cho qua thì bọn này lấy gì ăn?”
Kẻ cầm đầu bọn cướp hét lớn lên khiến cây cối trong rừng chấn động đến mức xào xạc, khí tức khá mạnh mẽ, vết thẹo trên mặt rất nổi bật, thần thái hung dữ, sặc mùi máu tanh, đúng bản chất của một tên cướp.
Tu vi của hắn ta không thấp, đã vượt qua cấp Huyền Dương tầng năm rồi, tu vi như vậy mà lại làm chuyện chặn đường cướp bóc, đúng thật là lãng phí năng lực, với khả năng đó thì đi đâu cũng có thể kiếm sống.
“Chút quà mọn tỏ lòng thành!”
Diệp Thanh Sơn mỉm cười, vứt ra một túi tiền, chuyện có thể giải quyết bằng ít tiền thì kiên quyết không đánh nhau, nếu như thật sự phải đánh nhau thì ít nhất tám mươi phần trăm là họ phải mất mạng.
“Một trăm lượng, bố thí cho ăn mày sao hả?”.
Tên cầm đầu bọn cướp vốn không thèm nhận, hắn ta càng cười càng đáng sợ: “Để lại tài sản trên xe thì các người có thể an toàn rời khỏi đây, nếu không thì không cần phải đi nữa”.
Hắn ta vừa dứt lời thì mặt của thanh niên áo đen liền tối sầm, đây là một chuyến tiêu lớn, để lại hết cho bọn cướp thì bọn họ quay về cũng không sống nổi nữa, bán hết gia sản cũng không thể đền đủ.
Rõ ràng đối phương không muốn thương lượng đàng hoàng mà đang muốn ép họ vào đường cùng mà.
“Đại ca, có phụ nữ!”
Không biết tên cướp nào đã hét lên.
Phụ nữ trong lời của hắn ta đương nhiên là đang chỉ Tịch Linh, cả đoàn người ngựa chỉ có mỗi cô ta là nữ.
“Xem ra hôm nay nhất định sẽ có một vụ bội thu”.
Đầu sỏ băng cướp sờ cằm, cũng trông thấy rồi nở nụ cười bẩn thỉu không thể tả nổi.
Không chỉ mình hắn ta mà đám cướp bóc cũng lộ ra vẻ mặt dâm tà, tiểu cô nương đó trông rất đáng yêu, chờ bắt về rồi, lão đại dùng xong thì bọn họ cũng có thể thoải mái một chút… Thật hào hứng.
.