Vô Thượng Luân Hồi


Ngước mắt lên nhìn, trên đường cái cực kỳ rộng rãi có rất nhiều người vui vẻ nói cười, làm đủ chuyện trên đời, kẻ giương đao múa kiếm, người nuốt đầu phun lửa, tiếng hét to, tiếng rao hàng không dứt, tất cả mọi sự phồn hoa náo nhiệt đều dồn về nơi này.

“Cuối cùng cũng đến”.

Diệp Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.

Người của mã đội cũng thế, cả đường di chuyển cứ như đường xuống suối vàng, có thể chết bất kỳ lúc nào, ai cũng có cảm giác đang dạo trước quỷ môn quan.

“Đây là thành cổ Minh Nguyệt ư!”
Hai mắt Tịch Linh đầy tò mò, đã nhảy xuống ngựa từ lâu, nhìn trái ngó phải.

Triệu Bân cũng xuống xe ngựa, cũng nhìn ngắm cả đường đi nhưng mục đích lại là một hiệu thuốc nào đó.

Thuốc viên của hắn đã hết từ lâu, cần bổ sung thêm, tu luyện hao tốn nhiều tài nguyên lắm, phải chuẩn bị nhiều mới tốt.

Hả?

Đi đến một chỗ thì hắn đột nhiên dừng lại.

Đan hải của hắn có phản ứng lạ, là hạt giống tạo hóa đó, từ ngày gieo xuống vẫn chẳng có hiện tượng gì đặc biệt, nhưng một giây trước nó đột nhiên run lên, hắn dừng lại, nó vẫn run đều đều khiến hắn chợt nghĩ chắc có món bảo bối nào đó đã hấp dẫn hạt giống tạo hóa.

Hắn đảo mắt nhìn theo bản năng, liếc sang bên trái.

Lọt vào mắt hắn chính là một tòa lầu ba tầng, biển hiệu ghi to ba chữ Túy Mộng Lâu cực kỳ bắt mắt, đứng đây có thể ngửi thấy mùi son phấn bay từ trong ra, từ xa xa nhìn lại còn có thể trông thấy trên lầu có nữ tử yểu điệu đang gảy đàn, rót rượu, và mấy cảnh riêng tư.

Ngước lên nhìn lại cửa Túy Mộng Lâu, một nhóm nữ tử quần áo không ngay ngắn đang hất tóc, lôi kéo một đám đàn ông và nói những lời quyến rũ đến tận xương tủy: “Đại gia, tại sao giờ người mới chịu đến!”
Thanh lâu.

Đây chính là thanh lâu, nói kiểu dân gian hơn một chút thì nó chính là kỹ viện, thông tục thêm chút nữa… Thì là nhà chứa.

“Bên trong”.

Hai mắt Triệu Bân chợt híp lại.


Hắn chắc chắn bảo bối đang tác động vào hạt giống tạo hóa đang nằm trong Túy Mộng Lâu.

Nghĩ thế, hắn sải bước.

“Cơ… Cơ Ngân”.

Sau lưng, Tịch Linh khẽ gọi.

Triệu Bân nghe thấy bèn xoay người giơ tay: “Cảm ơn đã chăm sóc ta suốt dọc đường, sau này gặp lại”.

Mọi người đều cười khan.

Tịch Linh thì lại phồng miệng lên, ngước mắt nhìn Túy Mộng Lâu, biết rõ đó là nơi nà.

Triệu Bân đã xoay người đi, hắn đâu có đi mua vui, hắn đi tìm bảo bối.

Nói thật ra thì đây là lần thứ hai hắn đến những nơi thế này.

Lần đầu tiên là ở thành Vong Cổ, có đến một lần, về nhà bị phụ thân đánh cho một trận.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận