Vô Thượng Luân Hồi


Cái đó thì hắn vẫn còn thua xa đại thiếu gia nào đó, đi dạo kỹ viện còn mang cả vợ theo.

“Đại gia, sao giờ người mới tới!”
Vừa tới cửa Túy Mộng Lâu đã có người ra chào đó, vẫy khăn tay có thể nói là chuyên nghiệp.

“Trông cũng đâu có giống mấy kẻ phong lưu đàn đúm là mấy!”
Người tiêu cục trông thấy Triệu Bân đi vào đó bèn xì xào bàn tán.

“Đi thôi”.

Diệp Thanh Sơn ho khan, lúc xoay người đi còn liếc sang con gái nhà mình.

Tịch Linh vẫn phồng má đứng đó dậm chân, sau đó đuổi theo, đi rất xa rồi vẫn không quên ngoái đầu lại xem, cô ta còn định kéo Triệu Bân đi dạo phố sau khi giao đồ đến nơi mà? Giờ thì hay rồi, người ta đã tìm cô nương để mua vui rồi, là do ta không xinh đẹp ư? Hay là do cô nương trong đó hấp dẫn hơn nhiều?
Triệu Bân vào đến thanh lâu thì nghe thấy tiếng kèn sáo ầm ĩ, đàn ca hát múa cực kỳ vui vẻ.

Làn khói thuốc lượn lờ trông như thật lại tựa ảo, tấm mành được treo trên cao thêu hải đường bằng chỉ bạc, thoải mái lắc lư như cảnh tượng huyền huyễn nào đó, tạo cảm giác như đang mơ, trang trí bên trong cũng cực kỳ xa hoa, bạch ngọc được khắc thành những đóa sen, năm đóa sen, mỗi một cánh hoa đều lung linh rực rỡ, để chân trần bước lên đó, cảm giác ấm áp chảy dọc khắp người.

Nơi này hơn kỹ viện thành Vong Cổ rất nhiều.

“Công tử này trông lạ mặt quá!”
Triệu Bân vừa vào đến đã trông thấy tú bà trang điểm lòe loẹt đi tới, tay cầm cây quạt nhỏ, lắc lư vòng eo như thùng nước, phấn thì dặm thật dày, dưới cằm còn một cái nốt ruồi đen, nhìn thấy hai cũng cười tươi như hoa.

Không có sự khéo léo và lanh lẹ đó thì chắc cũng không thể làm tú bà.

“Ừm”.

Triệu Bân khẽ đáp, mắt đảo qua một đám người, dù là nữ tử thanh lâu hay khách làng chơi gì cũng nhìn hết một lượt, nếu thấy bảo bối, chắc chắn hạt giống tạo hóa sẽ có phản ứng.

“Công tử tìm gì thế?”, tú bà cầm cây quạt nhỏ vỗ vỗ Triệu Bân.

“Tìm bảo bối… Ừm… Tìm người”.

“Ai đến đây cũng tìm người cả, công tử nhắm trúng bảo bối nào nhà ta rồi”.

“Ta… Xem đã”.

Triệu Bân tùy tiện đáp, vẫn xem xét từng người một.

Sau khi xem được hơn phân nửa vẫn không thấy hạt giống tạo hóa có gì khác lạ, vẫn run theo đúng nhịp cũ, nếu nhìn thấy bảo bối thật chắc nó sẽ run lên mạnh hơn.

“Hay là công tử tới tìm Mộng Điệp nhà ta?”, tú bà trêu đùa.

“Mộng Điệp là ai?”, Triệu Bân vừa xem vừa hỏi.

“Trông công tử có vẻ là người nơi khác tới, Mộng Điệp chính là hoa khôi đầu bảng của Túy Mộng Lâu”, tú bà thật thà nói: “Công tử tới rất đúng lúc, hôm nay Mộng Điệp hiến vũ, bỏ lỡ hôm nay thì phải chờ thêm một năm nữa”.

“Thế thì ta chờ xem".

Triệu Bân nói xong bèn bỏ đi, trước khi đi còn nhét cho tú bà xấp ngân phiếu.

Bà ta cứ huyên thuyên một đống thứ, cũng không đến nỗi vô dụng, nhưng làm phiền hắn tìm bảo bối.

“Ừm, thế mới đúng chứ”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui