Nghiêm Khang cười lạnh lùng, có được cơ hội là tên này lập tức mỉa mai đối phương.
Đã mấy ngày rồi, từ sau cuộc đấu giá ở thành Vong Cổ, chỉ có hôm nay là sảng khoái nhất.
“Ngươi hãy đợi đấy!”
Hán Triều đã bị cưỡng chế đưa đi, trước khi đi, hắn ta còn không quên buông lời đe dọa.
Nghiêm Khang được thoải mái thì hắn ta không sao dễ chịu nổi, sao đi đâu cũng gặp chuyện bực bội thế chứ?
“Còn ai không phục nữa không?”
Sau khi Hán Triều đi, Nghiêm Khang liếc nhìn cả hội trường.
Giây phút đó, dường như phẩm cách của hắn ta lúc này còn sáng chói hơn cả mặt trời.
Rất nhiều người ho khan gượng gạo, nói thật lòng, bọn họ đều cảm thấy không phục, ngặt nỗi túi tiền eo hẹp, dù rất nhiều người còn muốn đấu nhưng nghĩ kĩ thì tất cả đều lại thôi.
So với mười lăm vạn lượng thì số tiền lẻ của bọn họ có đáng là gì.
“Hai mươi vạn!”
Vừa có kẻ bị hạ gục thì lại có người khác ngoi lên.
Đó là Hoa Đô, sau khi xem kịch xong thì đây cũng là lúc hắn ta phải quay về làm nhân vật chính.
Hắn ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong hội trường đều rướn thẳng người lên.
Vốn tưởng rằng trước đó đã là màn kịch hay, không ngờ đây mới là tiết mục đặc sắc nhất.
Sắc mặt của Nghiêm Khang tối sầm xuống, vừa mới đánh đuổi một tên bỏ chạy, giờ lại thêm một tên không sợ chết.
“Hai mươi mốt vạn!”
Giọng Nghiêm Khang cũng lạnh lùng thêm đôi phần.
“Hai mươi lăm vạn!”
“Ba mươi vạn lượng!”
“Ba mươi lăm vạn!”
Màn thưởng tiền đã biến thành một tiết mục đấu giá thật sự.
Đều là nhân tài, người này tăng tiền thì người kia cũng lên theo khiến giá cả tăng vọt.
“Tiền là thứ hữu dụng!”
Lão già râu chữ bát và Vương Trác đều hít một hơi thật mạnh.
Tính ra thì hai người họ là những tên đầu têu khơi mào ra chuyện này, dẫn dụ ra được cả đám nhà giàu.
Không ai phản bác lời của hai người, nếu như bọn họ có bạc thì họ cũng sẽ chen chân vào thôi.
Nhà giàu sướng thật, đến cả khoe mẽ thì cũng khác hẳn với người khác, dùng ba mươi vạn lượng theo đuổi con gái, khí phách biết bao!
“Tiền nhiều thật đấy!”
Có lẽ vì Tịch Linh quá kích động nên cô ta đã túm lấy cánh tay của Triệu Bân và liên tục lắc.
Triệu Bân chỉ nhìn lên sân khấu, hắn không quan tâm gì đến đấu giá hay tiền bạc, đó đều chỉ là phù du, hắn chỉ cần bảo bối.
Nếu Nguyệt Thần nhìn thấy đồ đệ mình cố chấp như thế thì cô ta sẽ thấy an ủi biết chừng nào, thật khiến cô ta nở mày nở mặt mà.
.