Rồi sau đó thì lại cùng nhau trải qua một đêm xuân tiêu vậy.
"Ừm".
Hoa Đô khẽ nói một tiếng, phe phẩy chiếc quạt gấp rồi đi theo bà ta.
Đừng nhìn tên nhãi này bề ngoài giống chó mà lầm tưởng...!thực chất hắn ta chính là một con sói đội lốt người.
"Thành thật mà nói, ta cũng chẳng ưa hắn ta chút nào".
Phía sau lưng hắn ta có rất nhiều người đang thầm mắng chửi.
Bọn họ đều chỉ là mấy cây cải mềm, không thể nào đấu lại hắn ta.
Cho nên mới nói, có tiền thật tốt, nếu như bọn họ có nhiều tiền như hắn ta thì bọn họ cũng sẽ tiêu tiền như nước.
Cánh cửa tiểu viện cuối cùng cũng mở ra.
Một vài nha hoàn bước vào đầu tiên, theo sau là Mộng Điệp.
Mấy nha hoàn đều xách theo một xô nước trong veo với những cánh hoa bên trong, hiển nhiên là bây giờ hoa khôi phải tắm rửa.
"Chuyện này không tốt đâu".
Triệu Bân, trốn trong lòng đất, bất động.
Trong lúc đó, hắn cũng liếc nhìn Nghiêm Khang đang trốn trong hòn non bộ, ánh mắt sáng rỡ.
Đúng vậy, nếu như không có Hoa Đô làm phiền thì đêm nay người được một đêm tiêu sái phong lưu phải chính là Nghiêm Khang.
Không nhìn hắn ta nữa, Triệu Bân lại liếc nhìn cây cổ thụ.
Thanh niên áo đen đang trốn ở trên cây, ánh mắt bình tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ không quan tâm đến nữ sắc, cũng không quan tâm đến Mộng Điệp, điều này khiến Triệu Bân cũng được yên tâm phần nào.
Mục tiêu của hắn ta không phải Mộng Điệp là được rồi, Triệu Bân hiện tại đang bị thương nặng, thật sự không thể đối phó với thanh niên áo đen kia.
Tú bà cũng đã tới rồi, bà ta đang dẫn Hoa Đô tiến vào.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Nghiêm Khang lạnh như băng, trong mắt thanh niên áo đen cũng lóe lên một tia sắc bén.
Triệu Bân có thể thấy rõ Nghiêm Khang cũng không ưa gì Hoa Đô, hắn cũng thấy dường như thanh niên áo đen có thù oán với Hoa Đô, đây là một chuyện tốt, có lẽ bọn họ còn có thể hợp tác.
Bởi vì hắn cũng có thù oán với Hoa Đô.
Cũng giống như Nghiêm Khang, Hoa Đô đã không ít lần tính kế với Triệu gia.
Nếu như có thể, hắn không ngại phối hợp với thanh niên áo đen tiêu diệt hắn ta.
"Công tử, hãy sớm nghỉ ngơi".
Nụ cười của tú bà vẫn nịnh nọt như cũ, chắc chắn bà ta đã nhận được không ít tiền thưởng, sau khi dẫn Hoa Đô vào xong, bà ta liền đóng cửa tiểu viện lại, trước khi đi còn liếc nhìn Mộng Điệp một cái, ngụ ý rất rõ ràng: vị công tử này không tầm thường, ngươi hầu hạ cho tốt vào.
Mộng Điệp không trả lời, cô ta đương nhiên hiểu ý.
Đây cũng là số phận của cô ta rồi, những người như cô ta chỉ là công cụ để kiếm tiền, phục vụ Hoa Đô cho tốt là nhiệm vụ của cô ta đêm nay, cô ta không được cãi lời, cũng không thể cãi nổi.
Đây là số phận rẻ mạt của cô ta, trong mắt người đời, bồi ngủ cho người khác chính là những gì mà cô ta phải làm.
"Thiếu chủ".
.