Chủ yếu còn là vì cô ta cũng nhận ra Triệu Bân.
Lúc cô ta nhảy múa trên sân khấu, Triệu Bân chính là người có ánh mắt tĩnh lặng nhất.
Đúng như cô ta đoán, Triệu Bân này không đơn giản, có khả năng tránh được sự tra xét của cảnh giới Địa Tạng cũng đủ chứng tỏ hắn phi thường.
"Công tử...!là ai?", Mộng Điệp thì thầm nhẹ nhàng.
"Khách qua đường", Triệu Bân cười, nói tiếp: "Ta tới đây chỉ muốn hỏi một chút, cô có bán vòng cổ hay không?"
"Vòng cổ? Vòng cổ gì?"
Mộng Điệp không khỏi mỉm cười, không thể không liếc nhìn Triệu Bân thêm vài lần nữa.
Vị công tử trước mặt đây thật đúng là một người thoát tục mới lạ, hơn nửa đêm còn chạy tới thanh lâu trốn ở đây từ lúc nào, thế nhưng không phải tới để mua vui mà là tới để mua đồ, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc sẽ chẳng có ai tin.
Cô ta còn có chút hoài nghi, Triệu Bân này rốt cuộc là do không cảm thấy hứng thú với người đẹp hay là do cô ta còn chưa đủ đẹp?
"Lúc cô nhảy múa có đeo một chiếc vòng cổ", Triệu Bân cười đáp.
Mộng Điệp không nhìn hắn nữa, cô ta lấy ra một chiếc vòng cổ trên tay, chiếc vòng cổ như phản chiếu những vì sao lấp lánh, đặc biệt là viên tinh thạch trên đó có độ sáng tối rất kỳ dị, mơ hồ còn có thể thấy một tia mây mù đang bao phủ lấy nó.
Triệu Bân lúc này ôm bụng dưới.
Khoảng cách gần quá khiến cho hạt giống tạo hóa của hắn run rẩy vô cùng, chỉ muốn ùa hết ra ngoài.
Mộng Điệp trầm mặc không nói, cô ta đang xem xét chiếc vòng cổ, Triệu Bân liều mạng ẩn nấp lại đây chỉ vì chiếc vòng cổ này, khiến cho cô ta bất giác nghĩ rằng đây là một bảo vật rất phi thường, nhưng lại không nhìn ra manh mối.
“Giá cả rất dễ thương lượng”, Triệu Bân cười nói.
"Ta không cần tiền", Mộng Điệp lắc đầu nhẹ nhàng.
"Bí thuật, công pháp?", Triệu Bân ngập ngừng hỏi, chỉ cần hắn có thể thì hắn sẽ đổi hết.
"Ta cũng không muốn những thứ này".
"Vậy thì cô…"
"Ta chỉ muốn một lời hứa từ công tử".
"Lời hứa?"
“Đưa ta đến một nơi”, Mộng Điệp nói.
“Nơi nào?”, Triệu Bân hỏi, chuyện này phải nói rõ, đừng đi tới núi đao biển lửa là được.
"Sông Vong Xuyên, quê hương của ta".
Khi Mộng Điệp nói ra điều này, ánh mắt của cô ta lại có chút mông lung.
Ngoài ra, còn có một loại hoài niệm dịu dàng không hề che giấu, đã rất nhiều năm cô ta không về nhà.
"Sông Vong Xuyên".
Triệu Bân lẩm bẩm, khẳng định chưa từng nghe nói qua nơi này.
.